Tình yêu Tổ quốc trong mắt trẻ thơ

Vừa mở cửa, con bé đã hớn hở gọi lớn: “Mẹ ơi mẹ! Mẹ nhìn nè!”. Không đợi tôi trả lời, con bé đã vội chìa ra một lá cờ đỏ sao vàng nhỏ xíu, tay còn lại nắm chặt chiếc balo vẫn chưa kịp tháo ra khỏi vai. Mắt con bé sáng rực, gương mặt rạng rỡ như vừa khám phá ra điều gì kỳ diệu lắm.

Chiều nay khi đang chuẩn bị cơm tối, tôi đã nghe tiếng bước chân lon ton chạy từ ngoài cổng vào của con gái nhỏ đang học lớp lá. Vừa mở cửa, con bé đã hớn hở gọi lớn: “Mẹ ơi mẹ! Mẹ nhìn nè!”. Không đợi tôi trả lời, con bé đã vội chìa ra một lá cờ đỏ sao vàng nhỏ xíu, tay còn lại nắm chặt chiếc balo vẫn chưa kịp tháo ra khỏi vai. Mắt con bé sáng rực, gương mặt rạng rỡ như vừa khám phá ra điều gì kỳ diệu lắm.

Thả chiếc cặp xuống bàn, con bé nhún nhảy trong phòng khách, vừa múa tay vừa cất giọng trong trẻo: “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng. Lời Bác nay đã thành chiến thắng huy hoàng…”. Tôi ngạc nhiên, đứng ngẩn người ra nhìn con bé. Giọng con hát chưa rõ lời, có đoạn còn chưa phát âm chuẩn, nhưng ánh mắt thì đầy tự hào. Tôi giả vờ hỏi: “Con đang hát gì mà hay thế? Cái gì đây con? Ai cho con cái này?”.

Con bé vừa nhảy, vừa trả lời, tôi nghe rành mạch một cách đáng yêu: “Đây là lá cờ Việt Nam mẹ ơi. Lớp con bạn nào cũng có. Cô phát cho chúng con để quay clip văn nghệ mừng ngày 30 tháng 4 đó mẹ!”. Tôi bật cười: “Vậy 30 tháng 4 là ngày gì mà các con quay clip?”. Không do dự, con bé nói ngay: “Là ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước đó mẹ”.

Lúc đó, tôi chẳng nói thêm gì, ôm con bé vào lòng mà trong tim ngập tràn cảm xúc. Không ngờ, một đứa trẻ mới học lớp lá lại có thể nói ra được một điều lớn lao đến thế. Dù có thể con chưa hiểu ý nghĩa sâu xa của những gì mình đang hát hay đang nói, nhưng cái cách mà con hào hứng, chia sẻ rất tự nhiên, nó khiến tôi xúc động vô cùng.

Tôi ngồi xuống bên con, nhìn lá cờ nhỏ mà lòng chợt dâng lên niềm tự hào khó tả. Một vật đơn giản, nhưng trong mắt con lại thiêng liêng đến vậy. Con bé cứ ôm khư khư lá cờ như báu vật, kể mãi về buổi tập văn nghệ hôm nay, về các bạn trong lớp, về cô giáo hướng dẫn từng động tác múa, rồi hồn nhiên khoe rằng cô bảo qua tuần phải mặc áo thun màu đỏ có ngôi sao vàng để quay clip cho đẹp nữa.

Tôi thầm cảm ơn các cô giáo của con. Những người thầy, người cô không chỉ dạy các con biết mặt chữ, biết hát, biết múa… mà còn gieo vào lòng trẻ những mầm xanh yêu nước đầu tiên. Những bài học giản dị nhưng vô cùng quý giá, những câu hát, điệu múa tưởng như chỉ để biểu diễn lại mang trong đó cả một trời truyền thống. Tôi nhận ra rằng, hóa ra, dạy con yêu nước không nhất thiết phải là qua những bài giảng khô khan. Có khi chỉ cần một buổi múa hát, một lá cờ nhỏ, một bài thơ vang lên trong lớp học… là đã đủ để chạm vào trái tim non nớt ấy.

Trong những ngày này, khi cả nước đang náo nức chuẩn bị kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, tôi thấy lòng mình bồi hồi đến lạ. 50 năm, nửa thế kỷ trôi qua, có biết bao điều đã đổi thay. Từ những ngày chiến tranh khốc liệt, bom đạn mịt mù… đến một đất nước thanh bình, rực rỡ sắc màu như hôm nay. Chúng tôi, những người mẹ sinh ra sau chiến tranh, thật ra chỉ được nghe kể lại qua những trang sách, báo, những bộ phim tài liệu, những câu chuyện của cha ông. Nhưng giờ, qua ánh mắt, giọng hát hồn nhiên của con, tôi lại thấy lịch sử như đang hiện hữu đâu đây, theo cách thật nhẹ nhàng, gần gũi và đầy yêu thương.

Tôi biết rằng, để có được ngày hôm nay là nhờ biết bao hy sinh, mất mát của những người đi trước. Những người đã nằm lại trong lòng đất mẹ, những bà mẹ mất con, những đứa trẻ lớn lên không còn cha, những gia đình chia cắt… Tất cả đã trải qua biết bao đau thương, gian khó để đổi lấy hai chữ “hòa bình” mà giờ đây chúng tôi đang được sống.

Tôi cảm thấy biết ơn vô cùng. Biết ơn những người lính đã ngã xuống, biết ơn những người mẹ đã nuốt nước mắt vào trong để tiễn con ra trận. Và hơn hết, tôi thấy mình may mắn vì được làm mẹ trong thời bình, được nhìn con gái bé bỏng cầm lá cờ đỏ sao vàng, ca hát hồn nhiên, tự hào về Tổ quốc mà không phải lo sợ điều gì.

Tôi tự nhủ với lòng, mình cần phải làm nhiều hơn để nuôi dưỡng trong con tình yêu với đất nước. Không chỉ dừng lại ở những lời hát, điệu múa mà còn qua từng việc nhỏ mỗi ngày. Đó là dạy con biết lễ phép, biết yêu thương mọi người, biết trân trọng những gì mình đang có, và biết sống có trách nhiệm với cộng đồng.

Mai sau, khi con lớn lên, có thể con sẽ không còn nhớ rõ buổi chiều nay mình đã hát bài gì, hay vì sao lại cầm lá cờ ấy. Nhưng tôi tin rằng, trong trái tim con vẫn sẽ còn đọng lại một điều gì đó về lòng tự hào, về sự biết ơn, về hai tiếng “Việt Nam” thiêng liêng. Và tôi, một người mẹ bình thường, cũng sẽ nhớ mãi buổi chiều ấy. Một buổi chiều giản dị, nhưng lại chất chứa biết bao yêu thương và tự hào. Một buổi chiều mà tôi thấy rõ hơn bao giờ hết về sự trưởng thành của con gái, được ghi dấu bởi tình yêu với đất nước mình.

Hà Trang