Tân Nương Xung Hỉ Của Tướng Quân - A Nạo

Tân Nương Xung Hỉ Của Tướng Quân là bộ truyện full của tác giả A Nạo vừa hoàn thành và được dịch đầy đủ trên ldg.com.vn - nền tảng đọc truyện online miễn phí lớn nhất Việt Nam. Quý độc giả hãy ủng hộ chúng tôi bằng cách bình luận và chia sẻ để LDG có động lực cập nhật thêm nhiều truyện mới hấp dẫn mỗi ngày.

Thông Tin Truyện

  • Tác giả: A Nạo
  • Thể loại: Ngôn Tình , Sủng , Cổ Đại
  • Số chương: 12
  • Trạng thái: Full

Tóm tắt nội dung chính:

Bạn đang đọc truyện Tân Nương Xung Hỉ Của Tướng Quân của tác giả A Nào.


Thời điểm ta đến phủ tướng quân xung hỉ, còn chưa đến mười lăm tuổi.

Phu quân của ta là đại tướng quân đương triều Tống Nghi Đình. Tống Nghi Đình cùng giống phụ thân mình, đã từng là nhân vật có chiến công hiển hách. Đáng tiếc đao kiếm không có mắt, trên sa trường Tống Nghi Đình vô ý bị thương ở sống lưng, nằm liệt co quắp trên giường đã mấy năm nay.

Mùa hè năm nay, trên phố đột nhiên truyền đến tin đồn Tống Nghi Đình bệnh nặng lâm nguy, ngự y cung đình đến lang trung giang hồ đã đến thăm khám nhiều lần, cũng không có kết quả tốt.

Tin đồn truyền ra không được mấy ngày, bà mối liên tiếp đến trên cửa nhà ta, không lâu lâu sau, sính lễ của phủ tướng quân đã lấp đầy cửa nhà ta, nói bát tự của ta cùng Tống Nghi Đình vô cùng tương hợp, là nhân duyên được trời cao chú định.

Nghe thì êm tai thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là xung hỉ. Không biết là tên đạo sĩ mũi trâu nào đưa ra chủ ý này cho Tống lão gia nữa.

Mẹ ta khóc lóc, muốn lấy lý do ta chưa cập kê cự tuyệt vụ hôn nhân này, thế nhưng là cha ta không đồng ý.

Ông ấy nói đến phủ tướng quân là phúc phận mà lũ tiểu quan thái giám như nhà chúng ta cầu cả đời cũng không tới. Cho dù là năm tuổi gả đi làm con dâu nuôi từ bé nhà người ta cũng là trèo cao, sao có thể nói cự tuyệt liền không gả nữa.

Huống hồ, hôn sự này là Hoàng đế tứ hôn. Thân phụ thân mẫu thực sự không can thiệp được

Nếu yêu thích truyện cổ đại, bạn có thể đọc thêm Khuyết Tử Tâm Sa hay Trái Tim Rung Động.

Đọc truyện Tân Nương Xung Hỉ Của Tướng Quân - A Nào Full

Chương 1

Thời điểm ta đến phủ tướng quân xung hỉ, còn chưa đến mười lăm tuổi.

Phu quân của ta là đại tướng quân đương triều Tống Nghi Đình. Tống Nghi Đình cùng giống phụ thân mình, đã từng là nhân vật có chiến công hiển hách. Đáng tiếc đao kiếm không có mắt, trên sa trường Tống Nghi Đình vô ý bị thương ở sống lưng, nằm liệt co quắp trên giường đã mấy năm nay.

Mùa hè năm nay, trên phố đột nhiên truyền đến tin đồn Tống Nghi Đình bệnh nặng lâm nguy, ngự y cung đình đến lang trung giang hồ đã đến thăm khám nhiều lần, cũng không có kết quả tốt.

Tin đồn truyền ra không được mấy ngày, bà mối liên tiếp đến trên cửa nhà ta, không lâu lâu sau, sính lễ của phủ tướng quân đã lấp đầy cửa nhà ta, nói bát tự của ta cùng Tống Nghi Đình vô cùng tương hợp, là nhân duyên được trời cao chú định.

Nghe thì êm tai thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là xung hỉ. Không biết là tên đạo sĩ mũi trâu nào đưa ra chủ ý này cho Tống lão gia nữa.

Mẹ ta khóc lóc, muốn lấy lý do ta chưa cập kê cự tuyệt vụ hôn nhân này, thế nhưng là cha ta không đồng ý.

Ông ấy nói đến phủ tướng quân là phúc phận mà lũ tiểu quan thái giám như nhà chúng ta cầu cả đời cũng không tới. Cho dù là năm tuổi gả đi làm con dâu nuôi từ bé nhà người ta cũng là trèo cao, sao có thể nói cự tuyệt liền không gả nữa. Huống hồ, hôn sự này là Hoàng đế tứ hôn. Thân phụ thân mẫu thực sự không can thiệp được

Đại hôn ngày đó, kinh thành náo nhiệt dị thường. Phố dài mười dặm kết hoa, già trẻ phụ nữ trẻ em đều ra xem náo nhiệt. Phủ tướng quân càng là ồn ào sôi sục, tiếng chiêng trống tiếng pháo vang lên không dừng, tiếng người huyên náo một đoàn hỉ khí.

Thế nhưng là náo nhiệt thì náo nhiệt, ta từ đầu đến cuối không có nhìn thấy Tống Nghi Đình.

Bận rộn một ngày ta đã sớm đói bụng, che lấy bụng sôi lột rột chịu đựng được đến buổi chiều, ta mới được đưa đến Đông viện.

Đông viện là viện tử của Tống Nghi ĐÌnh, trước cửa im ắng, ở đây cùng tiền viện chênh lệch rõ ràng. Ta vụng trộm hỏi nha hoàn trong nội viện, mới biết được Tống nghi đình xác thực đã bệnh đến kịch liệt, không thích ồn ào, cho nên đại hôn miễn đi tất cả mọi loại lễ nghĩa trong cái sân này.

Nha hoàn còn nói, vị Tống nhị thiếu gia vì cuộc hôn sự này mà hờn dỗi, vốn bình thường cũng không chịu uống thuốc, bây giờ tính tình ngày càng kém.

Trong phòng không khí buồn bực đến phát hoảng, cho dù ta bị trùm bởi khăn cô dâu, cũng nghe được mùi thuốc nồng đậm, đắng chát đến cực điểm. Đừng nói đến người bị liệt, chính là người bình thường, ở lâu trong phòng này cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Im lặng một hồi lâu, tại ta trù trừ tự hỏi bây giờ phải làm sao, người trên giường rốt cục cũng mở miệng, thanh âm yếu ớt: "Khăn cô dâu cởi xuống đi, ngươi cũng đi đi."

Chương 2

Ta gan nhỏ, tuân theo lời mẫu thân cùng mama đã dạy qua trước đó, không phải là lỗ mãng, nhưng là cấp bậc lễ nghĩa cơ bản ta vẫn là biết một chút.

Thanh âm của ta so với hắn còn nhỏ hơn, như muỗi kêu: "Mẫu thân nói, để phu quân vén lên."

Lại là một hồi lâu trầm mặc. Sau một hồi, người trên giường tựa hồ xê dịch cánh tay: "Tới đây."

Ta theo tiếng gọi ngang nhiên xông qua, tới gần hắn một chút.

Một cánh tay khô gầy nắm lấy đỏ khăn cô dâu, nhẹ nhàng giật giật. Tại khi ta cho là hắn liền muốn kéo xuống, hắn dừng động tác lại: "Ngươi tên gì?"

"Uyển Uyển."

" Độc nữ của Trương Triết Lễ đại nhân, Trương Uyển?"

Ta có chút cúi đầu: "Phải."

Nương nói, phủ tướng quân chỉ để tâm tới mối hôn sự này, cũng không phải để tâm tới ta. Nương ta nói không sai, đêm tân hôn, phu quân của ta liền ngay cả tên của ta là gì cũng không biết.

"Ngươi nhỏ như vậy, để ngươi nhảy vào hố lửa này, gả cho người sắp c.h.ế.t như ta, có sợ không?" Cách khăn đỏ cô dâu, Tống Nghi Đình hỏi ta như vậy.

Ta không biết. Ta nghe qua lời đồn, nói mấy năm trên giường bệnh chịu khổ, người đã từng oai nghi Tống Nghi Đình bây giờ dã không còn giống người nữa, hình dáng tiều tụy.

Thế nhưng là ta không dám nói mình sợ.

Ta nhìn đốt ngón tay trắng bệch của hắn, nghĩ có lẽ cũng không đáng sợ như vậy, nói láo: "Không sợ."

Hắn tựa hồ đang bật cười: "Vì sao không sợ?"

"Bởi vì ngươi là phu quân của ta mà."

Phút chốc khăn cô dâu bị xốc lên, tmàu đỏ thắm trước mắt biến thành màu vàng ấm áp của ánh nến. Ta vô ý thức đưa tay ngăn cản chỉ riêng, dịch ngón tay nhìn sang, thấy được Tống Nghi Đình đang nằm trên gối.

Thật bất ngờ, dáng dấp hắn rất tuấn tú, có lẽ thật sự là do nguyên nhân ốm đau trên giường đã lâu, ngũ quan gầy gò sáng tỏ, lông mày, xương mũi đứng thẳng tinh tế, nhưng vẻ đẹp của hắn lại có chút gai góc. Làn da rất trắng, vượt xa cả màu da của ta. Ánh đèn lắc lư, đầu giường đốt một đôi nến đỏ.

Hắn gỡ khăn cô dâu xuống xong, quay đầu đi. Tấm chăn mỏng đắp trên người hắn rung động theo từng nhịp thở, thanh âm khàn khàn mỏng nhẹ như dây tơ: "Sát vách là sương phòng trống không, ngươi đi qua ngủ đi."

Ta rầu rĩ: "Là ta xấu xí sao?"

Hắn quay sang, nhếch lông mày nhìn ta. Hắn thực sự rât tuấn tú. Ta ngược lại càng tin tưởng lời đồn trước đó, nếu như thân thể của hắn không việc gì, nhất định là một nhân vật xuất chúng.

"Có lẽ là ta quá xấu, ngươi mới có thể nói như vậy. Đêm tân hôn bị phu quân đuổi đi ra ngoài ngủ, ta sẽ bị người ta cười cho thối mũi."

"Không đâu, ta không nói cho người bên ngoài......" Hắn vừa nói vừa ho, ho càng lúc càng nặng.

Ngoài cửa người hầu gõ cửa, khẩn trương cực kỳ: "Nhị gia." Tống Nghi Đình quát lớn người chuẩn bị mở cửa tiến vào, giọng nói vô cùng hung dữ: " Cút."

"Nhị gia, ngài uống thuốc đi." Bởi vì thấy Tống Nghi Đình ho khùng khục, nghe ngoài cửa tụ tập không ít người.

"Nhị gia, hôm nay là ngày đại hỉ của Ngài, ngài uống một chút thuốc đi ạ”

Nha hoàn người hầu từng người thuyết phục, càng nói càng nhiều, mặt Tống Nghi Đình càng lúc càng đen. Đừng nói đến Tống Nghi Đình, ngay cả ta nghe cũng thấy phiền.

Tống Nghi Đình ho vô cùng dữ dội, không thể nào nói chuyện được, ta đành phải lên tiếng: "Để thuốc trước cửa đi."

Người ngoài cửa cuối cùng cũng như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Nhị nãi nãi, ngài khuyên nhủ nhị gia giúp chúng nô tài."

"Các ngươi đi xuống đi." Ta cất giọng nói.

Người ngoài cửa lục tục kéo nhau đi, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.

Ta lần đầu tiên sai bảo nhiều người như vậy, lại còn là người của phủ Tướng quân, ít nhiều có chút khẩn trương. Ta ngóng cổ, nghe cổng không có động tĩnh gì nữa, mới quay đầu vui vẻ nói: "Đi hết rồi."

Chương 3

Ta trầm tĩnh lại, thở phào một hơi, hỏi hắn: "Ngươi cũng là sợ đắng, mới không muốn uống thuốc đúng không?"

Tống Nghi Đình vẫn còn đang khó thở, sâu thở gấp, có nhiều ý vị nhìn ta một hồi, nói: "Không phải."

"Vậy chúng ta không giống nhau rồi. Ta không thích uống thuốc là bởi vì thuốc đắng. Sau khi uống xong trong miệng hơn nửa ngày đều là vị đắng, ăn cái gì đều không thấy ngon. Nhưng mà nương ta có rát nhiều biện pháp, bà ấy sẽ làm mứt quả cho ta. Uống một ngụm thuốc, ăn một viên mứt hoa quả, liền sẽ không đắng như vậy nữa." Ta hiếu kì, "Ngươi không có mứt hoa quả sao?"

Tống Nghi Đình lắc đầu.

Hắn còn đang khục khục ho, không có bỏ qua lời nói của ta.

Ta có chút gấp, tiến tới, học biện pháp của nương, vuốt n.g.ự.c giúp Tống Nghi ĐÌnh thuận khí.

Hắn ho xong, mắt đỏ sừng cản ta: "Cách ta xa một chút."

"Không."

Có lẽ là biện pháp của ta hữu dụng, hắn ho yếu dần, cả người cảm giác tốt hơn nhiều.

Ta cứ đứng mà vuốt khí cho hắn vậy có chút khó chịu, dứt khoát ngồi quỳ chân, tựa ở bên cạnh thân hắn. Ta vẫn không bỏ cuộc hỏi: "Ngươi vì cái gì không uống thuốc vậy?"

Tống Nghi Đình giống như rất ghét việc ta động đến hắn, đưa tay tránh đi: "Không muốn uống."

"Vì cái gì?"

Hắn có chút buồn bực, dù sao cũng là nam tử, cho dù là ngã bệnh, sức lực đẩy tay ta ra vẫn là không nhỏ: "Đừng quấy rầy ta, ta cho ngươi đi phòng sát vách ngủ. Hiện tại, lập tức, ra ngoài."

Sau một trận ho khan không hề nhẹ hắn đã khôi phục lại như bình thường, thế nhưng vừa nói mặt vừa đỏ lên, mà thái dương có chút mồ hôi, bộ dáng rất khác thường.

"Không uống thuốc bệnh tình sẽ tăng thêm, sẽ......" chữ biểu lộ cho điềm xấu chuẩn bị ra miệng, ta tị huý, không có nói ra.

Tống Nghi Đình cắn răng, ta chưa kịp nói hết câu đã tiếp lời: "Phải, ta chính là muốn chết. Thay vì nằm đây mặc cho người ta sắp xếp, bị bệnh đau nhức tra tấn, lại ở trong căn phòng tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời này hết quãng đời còn lại này, ta còn không bằng đi chết đi."

Bộ dạng của hắn đẹp như vậy nhưng khi nổi giận lên cũng đáng sợ quá.

Ta bị quát lớn thì đứng im tại chỗ chỗ, nửa ngày không biết nên khuyên hắn như thế nào. Hắn nổi giận mọt trận xong, chợt mấy phần tỉnh táo, nhìn về phía ta, lại lần nữa nói: "Cách cái tên phế nhân là ta xa xa một chút."

So với phủ tướng quân danh môn vọng tộc, ta tuy là xuất thân tiểu môn tiểu hộ, nhưng cũng là được cha mẹ nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, chưa từng bị ai đối xử hung ác như thế bao giờ. Ta ủy khuất vô cùng: "Ngươi không thể chết." Mắt của ta rưng rưng nhìn hắn, "Ngươi c.h.ế.t rồi, ta chính là quả phụ."

Ta vừa nói nước mắt liền trào ra: "Ta còn chưa đầy mười lăm tuổi, không muốn làm tiểu quả phụ."

Tống Nghi ĐÌnh sửng sốt, hồng hộc thở phì phò, ánh mắt nhìn ta cũng thay đổi

Ta bận bịu cả ngày, đói bụng một ngày, trong lòng càng không thoải mái: "Nương ta kể, đã ta gả tới đây rồi, liền phải chăm sóc ngươi thật tốt. Ta là vợ ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ta phải đối tốt với ngươi."

Tống Nghi Đình lên tiếng: "Nương ngươi còn nói cái gì?"

"Nương ta còn nói, ta đến đây phải nghe lời ngươi, đến thay ngươi quản lý tốt chuyện nội trạch, còn phải...... Còn phải......" Ta cầm bông hoa trước mắt, ấp a ấp úng.

"Còn phải cái gì?"

"Còn phải s.i.n.h d.ụ.c dòng dõi cho ngươi nữa."

Tống Nghi Đình không nói chuyện, nửa ngày sau, đưa tay xoa lên mặt lau nước mắt cho ta: "Đừng khóc nữa."

Tay của hắn rất gầy, lại rất lớn, lòng bàn tay có thể nâng hơn phân nửa khuôn mặt của ta. Ta ngượng ngùng tránh một chút, thình lình nước mắt rớt xuống lòng bàn tay hắn.

Ta thấp giọng: "Khóc lên nhìn càng xấu hơn, ngươi càng cảm thấy ghét bỏ ta."

Hắn chậm rãi nhìn ta, sau một lúc lâu, cười: "Ngươi không xấu."

"Vậy tại sao ngươi đuổi ta đi phòng sát vách ngủ?"

Tống Nghi Đình lau khô nước mắt trên mặt ta, thu tay lại: "Cái phòng này chật chội, ta sợ ngươi ngủ không ngon."

"Không sợ, phòng của ta tại nhà mẹ đẻ cũng nhỏ thôi chứ không lớn như thế này."

"Ta không phải nói chuyện đó."

Ta vò vò góc áo: "Ta biết." Giọng ta hạ thấp đến mức khó mà nghe được, "Ta không quấn ngươi, chuyện phu thê, chờ ngươi khỏi bệnh rồi lại nói."

Chương 4

Hắn càng bất ngờ hơn: "Đây cũng là nương ngươi dạy ngươi?"

"Không phải...... Là các mama dạy lễ nghi tại phủ tướng quân dạy ta."

Tống Nghi Đình nghe xong mỉm cười một tiếng, vật người nằm trên gối: "Mọi chuyện đều muốn an bài cho ta, ngay cả chuyện khuê phòng cũng đều thay ta nghĩ kỹ. Buồn cười. Ta quả thật là một phế nhân."

"Ngươi không phải."

Tống Nghi Đình hình như là thật sự tức giận, nửa ngày không để ý tới ta.

Ta lấy lòng nói: "Tiên sinh tính bát tự nói, ta bát tự phú quý, nghĩ mà nói, cái phú quý may mắn này biết đâu có tác dụng với ngươi thì sao? "

"Quân lừa đảo đó mà ngươi cũng tin?"

"Tin chứ." Ta nhẹ nhàng dắt ống tay áo của hắn, khóc thút tha thút thít nhưng vẫn cố làm hắn vui lòng, "Tướng công, ta đói. Ngài cho ta ăn mọt miếng trước đi? Chờ ta ăn no rồi, mới có khí lực hưởng thụ vinh hoa phú quý."

Vẻ mặt của Tống Nghi Đình hoà hoãn lại, ra hiệu cho ta: "Trên bàn có bánh ngọt, là Thái hậu nương nương ban thưởng, mới làm xong đấy."

"Bánh ngọt trong hoàng cung à?! Ta chưa từng ăn qua!" Ta không kéo tay áo Tống Nghi Đình nữa, xoay người xuống giường, bưng đĩa bánh ngọt trên bàn lên.

Không ăn mấy miếng, nhìn thấy Tống Nghi Đình nhìn ta. Ta đưa tới một miếng: "Cho ngươi."

Hắn lắc đầu: "Ta không ăn."

Ta ăn đến mặt phồng lên thành cái bánh bao, miệng lầm bầm: "Ngươi nếm thử mà xem, ăn thật ngon. Cái này mùa tại sao có thể có hoa hồng đỏ chứ? Ăn quá ngon!"

Ta đem khối bánh Tống Nghi Đình không ăn kia cắn một miếng, nhìn thấy nhân hoa hồng đỏ bên trong đẹp đến mê người.

Tống Nghi Đình đột nhiên mở miệng: "Vậy ta nếm thử một chút."

Ta từ trong mâm tìm bánh ngọt nhân hoa hồng cho hắn, hắn nói thẳng: "Nửa miếng trong tay ngươi kia là đủ rồi."

"Ta cắn qua rồi."

"Không sao." Đúng là đồ từ hoàng cung, ăn đúng là không tệ, không chỉ riêng ta ăn được nhiều Tống Nghi Đình cũng ăn theo không ít. Ta ăn đến bụng căng tròn trịa, ăn no rồi mệt rã rời, ngồi ở trên giường ngủ gật.

Tống Nghi Đình nhìn không được, muốn cho ta một chỗ nằm: "Không muốn đi phòng sát vách, vậy liền ở chỗ này ngủ chút đi." Ta mơ mơ màng màng: "Không được, ngươi còn chưa uống thuốc đâu."

"Ta không uống ngươi liền không ngủ?"

"Phải! Nương ta nói, chăm sóc phu quân, là bổn phận của ta......"

Tống Nghi Đình nói nhỏ cái gì đó, ta cẩn thận nghe, thì ra là phàn nàn nương ta thật nhiều chuyện. Có lẽ là ăn no rồi tâm tình tốt, hắn gọi người gác hiên đêm ngoài cửa: "Đem thuốc hâm nóng, bắt đầu mang vào đi."

Người ngoài cửa vạn vạn không nghĩ tới Tống Nghi Đình sẽ chủ động uống thuốc, chú ý cẩn thận bưng thuốc đã được hâm nóng cẩn thận vào cửa, cúi thấp người định cho hắn uống, bị Tống nghi đình cự tuyệt.

Hắn lạnh giọng mắng: "Ta còn không có phế đến mức cả chén thuốc đều bưng không được."

Hạ nhân còn đang cầu hắn tự mình uống không được, buông xuống chén thuốc rồi chuồn mất.

Ta kéo lấy má, nhìn Tống nghi đình một hơi uống xong nguyên một bát.

Nước thuốc đắng chát, hương vị rất đậm. Ta sụt sịt cái mũi, có chút thương hại hắn: "Đắng lắm không?"

Tống Nghi Đình lười ứng phó ta, nhẹ giọng"Ừm" Một chút.

Ta từ trong tay áo móc ra một khối đường mạch nha đặt ở bên môi hắn: "Ăn nó đi liền không đắng nữa."

Ta nói có chút không ý tứ: "Ta giấu ở trong tay áo, nghĩ bên trong kiệu hoa thì lấy ra ăn. Kết quả trên đường đi quá hồi hộp, nên quên đi mất."

Tống Nghi Đình ngậm lấy viên đường, hỏi ta: "Trên đường vì cái gì hồi hộp?"

"Đại cô nương lên kiệu hoa, đương nhiên hồi hộp. Ta nghĩ đến, nhỡ đâu vị hôn phu của ta là cái người quái dị, vậy ta phải làm sao bây giờ."

"Hiện tại thế nào, cảm thấy hắn xấu không?"

Chỗ Tống Nghi Đình từng nằm qua rất ấm áp, ta quá mệt mỏi, đặt người nằm xuống chỗ hắn vừa nằm, uốn người cạnh hắn. Trên người hắn cũng là mùi dược thảo nồng đậm, tựa hồ để hỗ trợ giấc ngủ.

Ta lại sụt sịt mũi xích lại gần, dán lên quần áo của hắn: "Không xấu, lại còn rất tuấn tú."

Trước khi ngủ ý thức mơ hồ, mơ hồ nghe được Tống Nghi Đình lại thở dài: "Thì tính sao, cũng chỉ là một phế nhân nằm co quắp trên giường thôi."

"Thế nhưng bệnh kiểu gì cũng sẽ khá hơn."

"Có đúng không?"

"Đúng chứ."

Chương 5

Rất nhiều người đồng cảm cho ta, cảm thấy ta gả cho một kẻ liệt giường lại bệnh nặng là thiệt thòi uỷ khuất, kỳ thật ta cảm thấy, gả cho Tống Nghi Đình cũng rất tốt.

Tống Nghi Đình vốn tính tình đã không tốt, trước khi sinh bệnh đã không dễ chọc rồi, bây giờ bệnh nặng càng không dễ nói chuyện. Bởi vì tính hắn khó chiều, người trong phủ lúc nào cũng tránh Đông viện. Mà ta cũng bởi vì chuyện này miễn đi không ít trói buộc, không riêng việc đi lại chào hỏi, còn có thể đi theo Tống Tống Nghi Đình ngủ nướng thoả thích, tự tại chẳng khác gì lúc còn ở nhà.

Huống hồ bởi vì xung hỉ xong, thâ thể của Tống Nghi Đình đúng thật là thật tốt hơn nhiều, vợ chồng lão tướng quân đối xử với ta càng thêm trìu mến, cuộc sống cũng trở nên mười phần thoải mái.

Trời thu mát mẻ, Tống Nghi Đình hiếm khi không tái phát bệnh cũ như mọi khi, thời điểm thái y đến xem mạch, nói thẳng rằng thân thể khởi sắc không ít, nếu tiếp tục như vậy có thể khôi phục rất nhanh.

Toàn phủ thượng trên dưới rất vui mừng, vào lúc Trung thu còn đặc biệt tổ chức tiệc cua, cũng mời rất nhiều đồng tộc gia quyến tới làm khách.

Tống Nghi Đình không có đi, hắn vẫn như cũ ở trong phòng mà buồn bực.

Ta ăn chút rau cỏ, rồi chạy về Đông viện.

Ta cho là hắn đang ngủ, đẩy cửa trở ra, hiếm thấy hắn đang chăm chú đọc sách dưới ánh đèn.

Nghe được bước chân ta vào cửa, đầu hắn cũng không ngẩng lên mà hỏi: "Gia yến như thế nào?" Ngày mùa thu đêm lạnh, ta tham lam chút chăn ấm áp của Tống Nghi Đình, cởi giày ra chui ngay vào, mỉm cười nói: "Vô cùng náo nhiệt. Mẫu thân nói, chờ ngươi sang năm tốt hơn, lại tổ chức thêm một làn ữa."

Tống Nghi Đình lật sách: "Không đi."

"Vì cái gì không đi?"

"Nhàm chán. Chỉ là vài chuyện vặt trong nhà."

Ta gật đầu: "Phải, tất cả đều là chuyện nhà. Nhưng mà cũng không nhàm chán lắm, cũng có chút thú vị."

Ta nói cho hắn vài lời đồn hay ho ta nghe được trong buổi tiệc: "Vài ngày trước bà con xa Vương di nương đưa một nữ nhân họ hàng xa đến, muốn bò vào phòng Tam đệ, kết quả bị tam đệ muội cho đuổi ra ngoài. Vương di nương thật là không có mặt mũi." Ánh mắt Tống Nghi Đình không dời khỏi trang sách, không biết hắn có nghe ta nói hay không. Ta coi như là tự nói với bản thân: "Vừa rồi ta trong bữa tiệc hỏi tam đệ muội ( em dâu ba), tại sao không nghĩ thu làm thiếp, hay làm nữ hầu cũng được, làm gì đuổi người ta đi. Tam đệ muội nói, nếu nàng ấy không đuổi đi, vậy thì mai kia, cứ đưa nữ nhân đên Đông viện là được thu nhận, liền thành thiếp của ngươi đấy."

"Còn có, nghe nói Tứ đệ Tết Trùng Dương muốn về kinh, mẫu thân còn đang thu xếp......"

Ta chống cằm nói hồi lâu, phát hiện Tống Nghi Đình không lật sách nữa, cũng không nói không rằng.

Ta tò mò ngẩng đầu.

Dưới ánh nến, Tống Nghi Đình yên lặng nhìn ta, ánh mắt như nước.

Nha hoàn bưng thuốc vào cửa, xem phu thê chúng ta hai mặt nhìn nhau, hàm súc nói: "Nhị gia, Nhị nãi nãi, thuốc tới rồi đây ạ."

Tống Nghi Đình trả lời: "Để chỗ ấy đi."

Nha hoàn lúc ra cửa, hắn lại căn dặn: "Đóng kỹ cửa lại."

Trong phòng yên tĩnh đến tiếng mức kim rơi cũng có thể nghe được, chỉ có mùi thuốc tỏa khắp.

"Nếu nạp người ta làm thiếp cho ta, nàng có tiếp nhận không, hay là giống Tam đệ muội ở nội viện, đuổi người ta đi?"

"Có tiếp hay không nạp không phải phu quân nói mới tính sao?"

"Ta quyết định à?" Tống Nghi Đình khép sách lại, rất hợp tác cùng ta trò chuyện, "Nếu như mỹ mạo xinh đẹp, ta cảm thấy tiếp nhận cũng được."

"A?"

Câu trả lời này làm ra vô cùng ngạc nhiên. Lúc trước, khi ta còn chưa gả cho Tống Nghi Đình, ta liền nghe nói hắn là kiểu hoàn toàn không màng nữ sắc, gả tới mấy tháng cũng thấy rằng, cho dù ngẫu nhiên ở tại trên giường của hắn, hắn cũng cẩn tuân lời dặn của đại phu, nửa phần tà tâm với ta cũng không có.

"Dạng này thì......" Ta hậm hực, nói không mất mát là giả. Vốn tưởng rằng tướng công mình như vậy bản thân cũng bớt lo trong lòng, không nghĩ tới nam nhân thiên hạ này ai cũng như nhau, chưa ăn hết trong bát đã nhìn vào trong nồi, đứng núi này trông núi nọ.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta tuổi tác nhỏ, Nhưng Tống Nghi Đình tuổi lại không nhỏ. Cho dù hắn bị liệt, cũng là nam tử trưởng thành. Người như hắn ở bên ngoài, sớm đã thê thiếp thành đàn.

Chương 6

"Ngươi thích kiểu như thế nào, ta đến mai bắt đầu tìm kiếm cho ngươi." Ta buông thõng mắt, gãi gãi mũi nói.

Tống Nghi Đình sai khiến ta: "Ngươi bón thuốc cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Người này càng ngày càng lợi hại. Đêm động phòng còn mở miệng mắng người khác coi hắn là phế nhân, bây giờ bệnh tình chuyển biến tốt, ngược lại muốn làm phế nhân thật sự hay gì?.

Ta không tình nguyện xuống giường, bưng chén thuốc tiến tới, một ngụm lại một ngụm cho hắn uống.

Ta cho hắn uống thuốc nhưng không để tâm, khoé môi hắn dính lấy dược trấp ta cũng lười lau. Hắn duỗi lưỡi l.i.ế.m một cái, hỏi ta: "Thật đắng. Lần trước mứt quả nàng cầm về từ nhà mẹ đẻ đâu?"

"Không còn."

"Ta nghe nhạc mẫu đại nhân nói, rất nhiều, làm sao nhanh như vậy liền không còn nữa rồi?"

"Ngươi ăn quá nhanh, không còn mà ăn nữa."

"A." Lại miếng tiếp theo, hắn lại hỏi, "Nàng sẽ không ăn trộm của ta đấy chứ?"

Mắt thấy chén thuốc cạn đáy, ta rốt cục được giải thoát. Cầm chén trả về, ta lườm hắn một chút: "Ta không có!"

Tống Nghi Đình lên tiếng mắng: "Gan càng lúc càng lớn, dám như thế trừng tướng công của mình."

Ta chui vào trong chăn: "Cùng Nguyệt Như uống chút rượu, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, ta nghỉ ngơi trước."

Tống Nghi Đình đưa tay kéo ta từ trong chăn ra: "Còn sớm, nàng ban ngày đã ngủ nhiều một canh giờ, lúc này mà ngủ tiếp, trời chưa sáng nàng lại giày vò ta."

Ta đúng là có chút giày vò hắn.

Sau đêm động phòng, ta xác thực dáp ứng yêu cầu của Tống Nghi Đình dọn sang phòng sát vách, nhưng nếu như thấy thân thể hắn chuyển biến không tốt, ta sẽ đi qua cùng hắn. Trong đêm, ta tỉnh dậy, sẽ trằn trọc không ngừng. Tống Nghi Đình rất thính ngủ, ta động một chút liền tỉnh ngay.

Ta chui thẳng vào trong chăn: "Không, ta muốn nghỉ ngơi."

Hắn đi đứng không tốt, nhưng khí lực lại rất lớn, duỗi hai tay ôm ta, ôm ta gọn ở trong khuỷu tay.

"Nương tử, nàng còn chưa lau thân thể cho vi phu đâu." Hắn tựa ở bên cạnh thân ta nói. "Gọi người bên ngoài lau cho ngươi. Trong nội viện nhiều người hầu hạ như vậy, trước khi ta gả tới, nhị gia ngươi không tắm rửa, không lau hay sao?"

"Bọn hắn làm không có tâm."

Ta xoay người, mặt hướng hắn: "Ta cũng không có tâm......" Chóp mũi sát chóp mũi chạm nhau, Tống Nghi Đình cùng ta cách nhau không đến nửa tấc. Quanh người hắn rất nóng, liền hô hấp cũng là nóng, đều phả vào trên mặt ta.

Ngoài ý muốn cử động, cũng làm hai người run lên một hồi lâu.

Tống Nghi Đình không có ý định rời đi, dán lên mặt của ta nói: "Rượu nàng uống thơm quá, là rượu ủ lâu năm được Hoàng thượng ngự tứ cho phụ thân phải không?"

Ta nhìn cái mũi của hắn: "Thật thính."

Hắn tiếc nuối nói: "Ta mong nhớ hương vị này đã bao nhiêu năm, thật muốn nếm thử."

"Không thể uống."

Thái y liên tục căn dặn, không thể uống rượu, không thể làm chuyện phòng the.

Tống Nghi Đình nhìn chằm chằm vào môi ta: "Nếm thử trong miệng nàng, cũng không được sao?"

Ta nhìn ánh mắt của hắn mà đỏ mặt, đang nghĩ làm sao tránh thoát, thì vang lên tiếng đập cửa.

Tống Nghi Đình không kiên nhẫn: "Ai?"

"Nhị gia, phu nhân sai nô tài đến hỏi, Nhị nãi nãi thân thể có tốt không? Nhị nãi nãi uống rượu, phu nhân lệnh nô tài đưa canh bổ cho dạ dày đến."

Tâm trạng tốt của Tống Nghi Đình tan biến: "Không cần."

Âm thanh của nha hoàn ngoài cửa run lên: "Nhị gia, phu nhân còn bàn giao, muốn nhị gia nhớ kỹ lời thái y căn dặn, nhớ phải uống thuốc."

Một câu hàm chứa bao nhieu hàm ý, nhắc nhở Tống Nghi Đình rằng hắn vẫn là bệnh nhân, cần tuân theo lời dặn của thái y.

Chương 7

Tống Nghi Đình quả nhiên giận: "Cút!"

Nha hoàn bị mắng nhanh nhẹn đi xa, ta nín cười, đẩy hắn: "Chờ sức khoẻ ngươi tốt hơn, ta đi lấy trộm ra, ngươi uống đủ thì thôi."

Ngày thường chúng ta ngẫu nhiên cũng có thoáng vài cử chỉ thân mật, nhưng là ta cố ý tránh đi, hắn chưa từng cưỡng cầu. Lần này rất khác thường, hắn ôm ta không buông tay.

"Ta muốn tối nay nếm thử."

"Ta cũng không thể tối nay đi trộm cho ngươi được?"

Tống Nghi Đình giơ vuốt ve mặt của ta, sờ soạng một hồi, đột nhiên đổi chuyện: "Ta không muốn nạp thiếp, đời này kiếp này đều không cần. Ta chỉ cần một mình ngươi."

Ta bị nói trở tay không kịp, đứng hình nhìn hắn.

Ánh mắt của hắn chớp động, dươia ánh nến như hai hồ nước lấp lánh. Lòng bàn tay hắn sờ lên mặt ta, sau đó mơn trớn đến nhấn lên môi của ta.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, âm thanh trầm thấp: "Chỉ một mình nàng, hằng đêm đã làm ta bứt rứt không chịu nổi rồi, làm sao còn tâm trí nghĩ đến nữ nhân khác?"

Trước khi thành hôn, cho dù mama có dạy ta tốt đến đâu, cũng chỉ là lý thuyết, bây giờ đối mặt với tình cảm thật của Tống Nghi Đình, ta vẫn vô cùng luống cuống.

"Uyển uyển." Hắn rất ít khi gọi danh tự của ta, giờ khắc này lại gọi đến thuận miệng.

Ta không dám lớn tiếng thở hay cử động, một là sợ làm bị thương eo của hắn, hai là sợ câu lên lửa dục vọng trong lòng hắn, tay chân cũng không dám động.

Hắn không nghe thấy ta trả lời, lại gọi một tiếng: "Uyển uyển?"

Ta nhẹ giọng trả lời hắn.

Hắn mặt giãn ra, mặt mày cười mở: "Cho vi phu nếm thử chút rượu này đi, vi phu thèm."

Ta không cách nào cự tuyệt trước ánh mắt đưa tình nhu thuận của Tống Nghi Đình. Hắn không hề giống với vẻ xấu tính thường ngày. Người đang ôm ta vào trong n.g.ự.c lúc này, vô cùng sống động, không khuất phục, đầy ham muốn.

Ta đưa tay ôm lấy cổ của hắn, ngẩng cằm lên: "Lưu lại không nhiều, ngươi muốn, thì lấy hết đi."

"Vậy là đủ." Hắn nói rồi cúi đầu, hôn lên môi ta.

Hắn ở đâu là thèm rượu.

Mục đích thực sự không phải là rượu.

Ta sợ hắn lại ho, đưa tay vuốt lồng n.g.ự.c của hắn, hắn lại nắm lấy tay của ta.

"Uyển uyển, có được hay không?" "Không muốn." Ta trong nháy mắt hiểu ý tứ của Tống Nghi Đình, vội vàng cự tuyệt.

Ngự y liên tục căn dặn, việc này dễ dàng phát tác vết thương ở eo nhất, ta quả quyết không thể ngay lúc bệnh của hắn có khởi sắc lại mạo hiểm như vậy.

Tống Nghi Đình ương ngạng cứng đầu hơn hai mươi năm tại thời khắc này hóa thành một khối mềm mại, gần như năn nỉ, "Ta chỉ nhìn một chút."

Chóp mũi hắn khẽ chạm chóp mũi của ta, giống một con cún con đòi đồ ăn.

Tiếng nói hắn khàn khàn: "Nàng đồng ý đi? Cầu xin nàng."

Tống Nghi Đình nổi giận, Tống Nghi Đình cười, Tống Nghi Đình buông xuôi, Tống Nghi Đình khổ sở cầu xin, trong giờ phút này tất cả đều hiện ra. Bất luận cái là nào, cũng đều là phu quân của ta a.

Ta không đành lòng nhìn hắn đau khổ cầu xin, gật đầu: "Được."

Lòng bàn tay của hắn chụp lên tay của ta, cười yếu ớt, âm thanh ấm áp: "Phu nhân ta rất đẹp." Tống Nghi Đình nhìn không đủ, xê dịch thân thể, ôm lấy ta.

Ta nghĩ tới. Đây không phải dục vọng mà là khao khát.

Thiếu nữ hoài xuân, luôn có chút mong manh, bên trong càng giấu nhiều bí ẩn. Hi vọng vị hôn phu mình trên giường ôn nhu thương cảm, hi vọng mình có thể được phu quân cưng chiều, hi vọng mình có thể được phu quân nâng như nang trứng hứng như hứng hoa.

Bây giờ, mọi ước mơ của ta, đều đã thành hiện thực.

Tống Nghi Đình nghe vậy thì cười: "Còn nhớ hôm thành thân, ta náo loạn nổi giận. Nàng biết tại sao không?"

Tống Nghi Đình vuốt ve đến ta gân cốt thẳng băng, thế nhưng là thân thể lại ngăn không được như nhũn ra. Ta không dám nghiêng đầu, không dám động, hỏi: "Vì cái gì?"

Hắn nói chuyện ngay tại bên cạnh tai ta: "Ta nhớ được nữ nhi nhà Trương đại nhân bất quá chỉ là một tiểu nha đầu." Hắn giống như là đang kể chuyện hồi ức xưa cũ, "Ta từng trên đường lớn gặp qua nàng rồi, chỉ là nàng không nhớ rõ thôi. Nàng khi đó vẫn còn là một tiểu cô nương ngây thơ chưa hiẻu chuyện, gặp người liền thẹn thùng, trốn đằng sau lưng phụ thân. Cho nên ta tính thế nào, nàng cũng chưa đến tuổi xuất giá. Mà ta bệnh nguy kịch, cưới nàng chính là hại nàng. Ta không thể đẩy một tiểu cô nương xinh đẹp như thế vào hó lửa được."

"Thế nhưng là chúng ta bát tự tương hợp, là nhân duyên trời định mà."

"Nàng tin không?"

Ta nghĩ nghĩ, chân thành nói: "Trước kia không tin, thế nhưng là nhìn thấy ngươi bây giờ càng ngày càng tốt lên, ta liền tin."

"Uyển uyển nếu là thư, vậy ta cũng tin."

Hắn ôm ta vào lòng: "Có lẽ thật sự là do trời cao sắp đặt, để cho ta cưới nàng." Tống Nghi Đình nói những lời vô vị vậy mà cũng khiến ta đỏ mặt, "Sao mặt nàng đỏ như trái đào thế?."

Hắn không làm gì lại làm dấy lênđám lửa trong lòng ta. Ước mơ thiếu nữ biến thành dục vọng, ta không điều khiển được hơi thở của mình nữa.

Ta quay người chui vào lồng n.g.ự.c hắn, vô thức nói với giọng nghẹn ngào: "Tống Nhị Lang ngươi khốn kiếp, ngươi khi dễ ta."

Đầu ngón tay hắn dừng lại trên cột sống ta, cứ như đang đếm khớp xương vậy. Hắn cười: "Chờ một chút, chờ qua mấy ngày thuốc nữa, thân thể tốt hơn một chút, tất nhiên càng khi dễ nàng nhiều hơn."

Chương 8

Trùng Dương* tới gần, Tứ đệ từ biên tái trở về, trong nhà càng thêm náo nhiệt.

(Trùng Dương hay Tết Trùng Dương còn được gọi là Tết Trùng Cửu là một ngày Tết bắt nguồn từ Trung Quốc, được tổ chức vào ngày 9/9 âm lịch hàng năm. Trong đó, con số 9 được coi là con số dương, ngày 9/9 có hai số 9 lặp lại được gọi là Trùng Cửu hay Trùng Dương. Tết Trùng Cửu còn được người Hoa gọi là Tết người cao tuổi, Tết người già. Vào dịp này, khắp nơi ở Trung Quốc đều tổ chức các hoạt động với đề tài kính lão, trọng già. Với họ, việc kính trọng, quan tâm và chăm sóc người già, người cao tuổi là trách nhiệm, nghĩa vụ của mỗi người con, mỗi gia đình, mỗi vùng miền nói riêng và cả nước Trung Quốc nói chung.

Tết Trùng Dương có hai ý nghĩa chính:

- Ý nghĩa chúc mừng mùa màng bội thu: Theo quan niệm của người Trung Quốc, Tết Trùng Dương là tiết khí cao nhất, đẹp nhất trong mùa của một năm nên còn ngụ ý sinh mệnh dài lâu, khỏe mạnh và là ngày tết tượng trưng cho sự trường thọ.

- Ý nghĩa tôn kính người cao tuổi: Ngày nay, Tết Trùng Dương còn được coi là ngày Tết của người già. Người dân thường tổ chức các hoạt động thăm hỏi, chúc thọ, tặng quà cho ông bà, cha mẹ và người thân.)

Tứ đệ từ nhỏ yêu thích nhất là nhị ca, trở về không đến nửa ngày liền đi Đông viện, nói chuyện quốc gia đại sự, ta nghe cũng nghe không hiểu, dứt khoát đến tiền viện cùng chị em dâu nói chuyện phiếm.

Nữ quyến náo nhiệt chuỵen trò, không biết làm sao lại nói đến chuyện nối dòng dõi.

Bây giờ Tống Nghi Đình khỏi bệnh, bà mẫu không còn vì chuyện này lo lắng, lại dồn hết tâm huyết vào chuyện sinh nở của đám con dâu chúng ta. Đại tẩu đã có một nữ nhi, tốt xấu còn có thể ứng phó bà mẫu hai câu ba, ta cùng tam đệ muội Thẩm Nguyệt Như liền không thể không bị nhắc đến. Có lẽ là ta nhỏ tuổi hơn Nguyệt Như, bà mẫu bỏ qua ta một bên nói thẳng nàng, không hề thương tiếc như ngày thường: "Lão tam không giống lão tứ tại bên ngoài, hắn ngày ngày ở trong viện, làm sao hai ngươi liền không có chút động tĩnh gì?"

Thẩm Nguyệt Như sợ nhất bà mẫu nói chuyện này, trên mặt cười, sau lưng nắm c.h.ặ.t t.a.y của ta cào cào vào lòng bàn tay.

Bà mẫu sầu muộn nói: "Hôm đó đường tỷ của ta từ xa đến, nhét nữ tỳ vào phòng con, ta cũng không biết làm sao."

Thẩm Nguyệt Như một chút cũng không ủy khuất: "Không nhọc mẫu thân phiền lòng, con dâu biết mình phải làm gì."

"Biết thì liền sinh đi a. Bằng không lão tam ngày ngày đi lại trong nội viện, ta đều nhìn chướng mắt."

Đại tẩu vụng trộm cười, ta cũng hé miệng cười theo.

Thẩm Nguyệt Như sốt ruột, không cách nào nói đại tẩu, bắt ta ra làm bia đỡ đạn: "Mẫu thân bất công, muốn sinh, theo trình tự cũng nên là Nhị tẩu sinh trước."

Ta sửng sốt, còn có dạng bán đứng đồng đội này nữa sao? Ta suy nghĩ sau khi trở về làm sao mắng cái nhỏ em dâu vô lương tâm này một trận, nàng nói tiếp: "Nhị ca bây giờ thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp, nhìn bằng mắt thường cũng thấy là sắp khỏi hẳn rồi. Mà lại người trong Đông viện cũng đang nói, nhị ca cùng Nhị tẩu càng ngày càng như keo như sơn, so tân hôn còn dính nhau hơn."

Nàng không để ý ta vặn tay nàng, chột dạ buông ra tay ra, một mặt lấy lòng: "Mẫu thân người khẳng định không biết, ngày này càng lạnh a, Nhị tẩu càng thích vào phòng Nhị ca hơn. Cái gì gì mà chia phòng ngủ, đều là ngụy trang đi." Nàng còn nói, "Mẫu thân, Người mau hỏi Nhị tẩu nha."

Chương 9

Hiển nhiên, so với chuyện của tam đệ cùng tam đệ muội, bà mẫu quan tâm Đông viện chúng ta hơn nhiều.

Lão nhân gia trực tiếp nhìn ta: "Phu nhân lão tam nói chính là thật?"

"Con......"

"Ta ngược lại thật ra nhớ ra, nha hoàn Trung thu hôm đó đi đưa canh làm ấm dạ dày, nói con ở trong phòng lão nhị."

Ta đứng lên, khẩn trương nói: "Mẫu thân, về sau con không dám nữa."

Thái y phân phó không thể làm chuyện vợ chồng, ta còn dính lấy bên người Tống Nghi Đình, không phải rõ ràng để hắn vượt khuôn sao.

"Cái gì có dám hay không dám, con muốn ngủ chỗ nào thì cứ ngủ thôi. Lão nhị tính tình cứng đầu cứng cổ, bình thường ta cũng đâu có quản được hắn, bây giờ đã cưới con dâu cho hắn rồi, hắn tự đi mà lo liệu, ta mới lười nhác quản hắn đấy."

Ta không dám ngẩng đầu, nghe không ra bà mẫu đây là đang tức giận hay là không quan tâm.

"Mẫu thân vẫn là thay con trông coi đi, con khỉ nhỏ này nghịch lắm, nhi tử không quản được. Còn phải làm phiền mẫu thân hao tâm tổn trí."

Bống dưng nghe thanh âm Tống Nghi Đình vang lên từ phía sau, tất cả mọi người trong phòng nghe tiếng mà nhìn sang, nhìn thấy Tống Nghi Đình ngồi trên xe lăn cạnh cửa ra vào.

Xe lăn ấy được làm bằng gỗ, đã mang tới vài ngày trước rồi nhưng sau đó lại cất đi, hắn ngại phiền phức, hờn dỗi không cần.

Không nghĩ tới bây giờ hắn không chỉ dùng, còn yêu cầu cả Tứ đệ trợ giúp lăn đến tiền viện.

Bà mẫu đứng dậy, vừa mừng vừa sợ mà tiến lên đón Tống Nghi Đình, kích động đến lời nói đều nói không hết câu: "Được, ta......" mới nói được hai ba chữ liền rơi lệ.

Tống Nghi Đình vào nhà, trấn an bà mẫu một hồi lâu, sau đó nhìn ta cười.

Thẩm Nguyệt Như dắt ống tay áo ta: "Ai, chỗ dựa của tẩu tới rồi."

Ta nói nhỏ: "Chờ hết hôm nay, ta nhất định phạt muội." "Phạt muội cái gì?"

Ta chưa nghĩ ra, chỉ ở trước mặt Tống Nghi Đình đỏ rực mặt mày. Trong ánh nhìn của tất cả mọi người, hắn nhìn ta cưng chiều đến mức này, vẫn là đầu đầu tiên.

"Muội thêu thùa rất tốt, hay ta làm cho hài nhi tẩu một đôi giày thêu hổ đi?" Nàng trêu ta, "Còn nói hai ngươi không có ân ái, chỉ ngọt giống như mật thôi, lão nhị tẩu trợn cả mắt lên kìa. Muội nhìn đứa nhỏ này, đảm bảo tẩu sinh ra sớm hơn muội." Ta không để ý nàng, ngượng ngùng cúi đầu.

Cơm tối dọn ra tiền viện, lần đầu tiên người cả nhà tập hợp một chỗ ăn một bữa cơm đoàn viên.

Nghe nói Tống Nghi Đình ra ăn cơm với mọi người, cha chồng cố ý từ trong cung trở về sớm hơn mọi ngày. Trong bữa cơm hoà thuận vui vẻ, ta ỷ vào cha chồng tâm tình đang tốt, thay Tống Nghi Đình lấy lòng: "Phụ thân, con nhớ Người còn vài bình rượu được ngự tứ đã ủ lâu năm, còn nữa không?"

"Ngự tứ ủ lâu năm? Bảo bối nhiều năm của phụ thân mà không đem ra cho Nhị ca vài hũ được sao? Con cũng muốn hưởng chút lộc rơi vãi này." Tứ đệ ồn ào.

"Con cũng muốn nếm. Lần trước không uống đủ." Tam đệ mở miệng nói.

Trong phòng lao nhao, cha chồng bất đắc dĩ, sai người đi lấy.

Bàn tay Tống Tống Nghi Đình dưới bàn lặng lẽ nắm tay của ta, thấp giọng nói: "Ta uống không được."

Ta hướng hắn chớp mắt: "Uống đi."

Hắn không rõ ràng cho lắm.

Ta trở tay nắm lại tay hắn: "Ta hôm qua hỏi qua thái y, uống hết đợt thuốc hôm qua, có thể ngừng thuốc nửa tháng. Nửa tháng này ngươi có thể nếm một chút đồ mà ngày thường thèm nhưng không được uống."

Tống Nghi Đình nhìn ta không nói lời nào, bộ dáng chững chạc đàng hoàng.

"Thế nào?" Ta cùng hắn mười ngón đan xen, thì thầm, "Có thể uống rượu mình thèm đã lâu, vui vẻ phải không nào?"

Trong phòng náo nhiệt, hắn thừa dịp không ai đẻ ý chúng ta, còn nói mấy lời vô vị: "Thế nhưng là ta nhất thèm chính là nàng. Cái này đêm nay cũng có thể nếm sao?"

Ta vội uống một miệng trà vào trong bụng, nghẹn đỏ mặt.

Chương 10

Tống Nghi Đình nói chuyện nhẹ giọng thì thầm: "Ngự tứ ủ lâu năm còn chưa uống, mặt nương tử của ta ngược lại đỏ lên trước. Hôm nay nàng đỏ mặt nhiều lần lắm rồi đấy nha."

......

Gia yến kết thúc đã muộn, trời tối hẳn. Trong phòng đệm giường chuẩn bị chỉnh tề, không biết là nha hoàn nào chuẩn bị, sơ ý chủ quan, đầu giường lại thắp một đôi nến uyên ương đỏ.

Ta lười nhác mắng, ăn no uồng say rượu váng đầu, quả muốn cùng Tống Nghi Đình lên giường nằm nghỉ.

Tống Nghi Đình tửu lượng vốn là tốt, lại chỉ nếm mấy ngụm rượu nhỏ, hắn không có một chút men say.

Thời điểm ta ngủ không được giày vò hắn, mà thời điểm hắn hào hứng thì sẽ giày vò ta. Ta nghiêng người ngủ, hắn một cánh tay vòng quanh ta, khẽ hôn tóc mai: "Uyển uyển, ta muốn tắm rửa, muốn thay quần áo."

Ta không nghĩ mở mắt, níu lấy quần áo của hắn ngửi ngửi: "Sáng nay vừa thay giặt, sạch sẽ. Mà lại thân thể ta mới lau cho ngươi rồi, ngày mai lại lau."

"Không, ta muốn đêm nay. Nước nóng ta đã sai người chuẩn bị tốt, nàng liền giúp ta tắm một cái, " Hắn mềm giọng lấy lòng, "Được chứ?"

Ta mở mắt ra, ánh nến uyên ương đỏ làm mắt cay cay.

Ta ngáp dài một cái: "Tốt a." Tắm rửa cho Tống Nghi Đình đã trở thành công việc hàng ngày của ta. Cưới xong hắn không cho nha hoàn thiếp thân động vào người nữa, tất cả đều ỉ lại hết cho ta.

Cũng may lúc hắn ngâm mình ở trong thùng tắm liền sẽ phá lệ nhu thuận nghe lời, ngâm nước ấm dễ chịu, môi hồng răng trắng, cộng thêm làn da vốn là trắng nõn, xinh đẹp đến không giống nam tử từng chịu đựng gian nan vất vả nơi biên quan.

Hắn thuận kể cho ta nghe rất nhiều chuyện cũ mà hắn chưa từng đề cập đến. Mặc dù hắn chưa từng khoe khoang, thế nhưng là hắn dũng mãnh cùng mưu trí, bộc lộ hét ở trong những câu chuyện cũ hắn kể. Ta thật yêu những câu chuyện ấy.

Hắn kể lại quá khứ, cũng ước mơ tương lai.

Tắm xong cho hắn thì đêm đã khuya, ta kéo lấy thân thể mệt mỏi bò lên giường, bò đến bên cạnh hắn.

Ta nói thầm: "Không trở về phòng sát vách đâu, phòng kia lạnh lắm."

Tóc Tống Nghi Đình vẫn còn đang ẩm ướt, ngồi dựa vào trên gối lật quyển binh thư chưa xem xong, nhìn ta lẩm bẩm hướng trong chăn chui, cúi đầu: "Cũng không có ý định để ngươi về."

Ta mê hoặc suy nghĩ ngẩng đầu: "Sao cơ?"

"Đệm chăn ở sương phòng ta đã cho người dọn cả rồi, về sau nàng ở chỗ này đi. Thu đông đến vào đêm trời trở lạnh, trên người nàng lúc nào cũng lạnh, ta nhớ mỗi lần lạnh nàng ngủ không ngon."

Ta ôm cánh tay của hắn vô cùng cảm tạ: "Làm phiền phu quân rồi."

Dưới đèn, ánh mắt Tống Nghi Đình lấp lánh nhìn ta một hồi lâu, đem sách đặt ở gối bên cạnh, đưa tay vén những sợi tóc rủ trên trán ta: "Ta trên danh nghĩa là phu quân của nàng, nhưng không có năng lực bảo vệ nàng, không nói đến chuyện xuất sinh nhập tử vì phu nhân, ngay cả ủ ấm chân tay cho nàng trong đêm cũng là hi vọng xa vời."

Trong giọng nói của hắn khó nén thương tâm, tâm ta đau, chủ động đưa tay vòng bên trên eo của hắn, trấn an hắn: "Ngươi đã đối với ta rất tốt. Cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, đây đều là những thứ ta trước đó không dám nghĩ."

Hắn vuốt mặt mày của ta, cười nói: "Nàng ở cùng với ta, thì ra là vì lý do này phải không?" "Không phải." Ta giương mắt nhìn hắn, "Xem ngươi này. Ngươi thì sao đây? Ngươi đối đãi với ta tốt như thế, là vì cái gì?"

"Vì cái gì nhỉ?" Hắn tự hỏi mình, sau đó nghiêng đầu, suy nghĩ cực nghiêm túc. Sau một lúc lâu, hắn đáp: "Vì ta vẫn còn sống đi."

Ta không rõ ý tứ hắn là gì, nháy mắt nhìn hắn. Lòng bàn tay hắn lại vuốt tóc ta, ngón tay chạm vào lông mi.

"Nằm ở đây đã lâu, mấy năm đó không có một ngày nào vui vẻ. Ta luôn cảm thấy cả đời này dù là không phải chinh chiến sa trường chiếm được công danh, thì tốt xấu cũng phải sống sao cho giống một con người đàng hoàng tử tế. Thế nhưng những năm trước khi ta gặp nàng, ta sống không giống con người. Nằm ở đây mặc cho người khác định đoạt, không có phẩm giá cũng không có tôn nghiêm để tiếp tục sống."

Tống Nghi Đình trầm giọng, nhưng không có giống thường ngày thở dài, mà là quay đầu nhìn ta: "Thế nhưng là nàng đã đến, ta liền phải sống sót." Trong mắt của hắn mang ý cười, "Ta không thể để cho tiểu nương tử của mình vừa mới vào cửa đã phải thủ tiết, có phải không nào? Nàng còn nhỏ, nếu thật trở thành quả phụ, bảo đảm ngày nào nàng cũng sẽ khóc nhè giống như đêm tân hôn mất."

Ta phủ nhận: "Ta không có khóc."

"Vậy làm sao mắt lại đỏ?"

"Ngày đó quá đói, đói đỏ mắt."

Tống Nghi Đình bị lời nói của ta làm cho vui vẻ, lòng bàn tay dịch chuyển nửa tấc, dò xét ta: "Vậy ta nhìn xem, hôm nay đôi mắt này có đỏ nữa không? Ăn no hay chưa nào?"

Ta xoa xoa bụng nhỏ càng ngàu càng tròn, đáp: "Đã no đầy đủ."

"Giường đã ấm, bụng cũng đã no, chúng ta làm chút chuyện khác thì thế nào?"

"Không muốn."

Nhưng Tống Nghi Đình nào cho phép ta từ chối, lòng bàn tay đang lúc nói chuyện đã bao phủ lên lông mày của ta, che khuất con mắt của ta.

Hắn giống như đêm Trung thu đó mà hôn ta, những sợi tóc còn hơi ẩm ướt cọ xuống cổ ta, giống như cổ cũng được hôn vậy.

Hắn lẩm bẩm: "Uyển uyển, nến đỏ uyên ương là ta sai bọn họ thắp lên. Đêm động phòng còn thiếu, tối nay ta đền bù cho nàng."

Ta cũng đã sớm bị hắn cởi quần áo, nhìn qua thân thể, thế nhưng ta vẫn là thẹn thùng. Mặt của ta trong lòng bàn tay của hắn nóng lên, từ nụ hôn sâu kia tránh ra, thở sâu.

Hắn mở tay, ánh nến chiếu vào trước mắt.

Hắn ngày thường anh tuấn, vẫn tuấn dật như lần gặp hau tại đêm động phòng trước, chỉ là so với lúc ấy mập hơn một chút.

Ta khẩn trương đến không dám động đấy, đén khi bị hắn trút bỏ quần áo ta mới phản ứng được, bỗng nhiên lo lắng hắn: "Cẩn thận bệnh cũ."

"Ta có chừng mực." Tống Nghi Đình đưa tay nâng ta đứng dậy, để ta nhìn vào hắn.

Ta vừa thẹn vừa ngại, không dám nhìn thẳng thân thể Tống Nghi Đình. Ta lắp bắp: "Thế nhưng là...... Ta quên mất rồi."

"Quên cái gì?"

"Quên những gì ma ma dạy."

Tống Nghi Đình ôn nhu đến cực điểm: "Ta dạy lại cho nàng."

Chương 11

Ta có hai lần động phòng.

Một lần mặc quần áo ngủ bên cạnh Tống Nghi Đình, sau khi tỉnh lại trời còn chưa sáng, nghe thấy hắn nặng nề thở dài, trong lòng tràn đầy u ám.

Một lần không biết xấu hổ ghé vào n.g.ự.c Tống Nghi Đình, náo loạn một đêm. Hắn không còn thở dài, bởi vì không cẩn thận làm đau ta, cho nên nhu tình mật ý dỗ ta một đêm, nói một đêm những lời tâm tình.

Sau khi tỉnh lại trời sáng rõ, Tống Nghi Đình an ổn nằm bên cạnh thân ta, hô hấp bình thường thư giãn, bệnh ho kinh niên đã sớm biến mất.

Đôi mắt tựa sóng nước, lông mày như mực, ngũ quan mỹ lệ như vẽ.

Ta nhịn không được đưa tay sờ một chút, thưởng thức vẻ đẹp này. Lúc sờ đến bên môi, thực sự hiếu kì: "Tướng công, hồi còn nhỏ có phải chàng rất dễ nhìn không, đến khi trưởng thành mới có thể có dung nhan đẹp thế này?"

Môi Tống Nghi Đình đỏ thắm, răng nhọn muốn cắn ngón tay của ta lúc bị ta tránh đi, không có cắn được. Hắn không khó chịu, ngược lại mỉm cười nói: "Muốn biết bộ dạng ta hồi nhỏ phải không?"

"Phải."

Hắn đưa tay sờ lên bụng của ta: "Chúng ta sinh con trai, chẳng phải sẽ biết hay sao?"

Phiên ngoại:

Tuyết tới muộn, ngày tết ông Táo ngày đó, những ngày cuối cùng cua năm cũng đến Trương Uyển mặc một bộ quần áo thật dày từ nội viện Nguyệt Như trở về, tại cửa ra vào đụng phải nha hoàn trong phòng. Nha hoàn nói tiểu thiếu gia đi tiền viện, đang đòi bánh ngọt từ cung đình của tổ mẫu, nhất thời không muốn trở về.

Trương Uyển cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhi tử có ba tuổi rưỡi cũng không phải là lớn, thế nhưng tật xấu ham ăn giống hệt như nàng vậy. Chỉ là hai mẹ con dáng dấp khác biệt.

Nhi tử càng lớn, bộ dáng càng giống như Tống Nghi Đình, nhất là chiếc kia mũi quả thực giống nhau như đúc, mũi ngạo nghễ ưỡn lên, cánh môi đỏ thắm, da trắng nõn nà khiến Thẩm Nguyệt Nhi suốt ngày trêu nàng là nữ nhi mà thấy còn thèm.

Nàng còn chưa tiến đến cửa Đông viện, liền nghe được trong nội viện có người gọi mình. Gọi chính là khuê danh, ấm áp ôn nhu: "Uyển Uyển."

Trương Uyển hoảng hốt cho là mình nghe lầm.

Gọi nàng như vậy chỉ có một người —— Phu quân nhà mình.

Thế nhưng là Tống Nghi Đình xuất chinh một năm rồi. Trước đó vài ngày còn truyền thư nói không khải hoàn, hai huynh đệ Tống Nghi Đình sẽ ăn tết tại biên quan.

"Uyển uyển?"

Lại là một tiếng nữa, lần này thật sự rõ ràng, Trương Uyển kinh ngạc không thôi, bỗng nhiên đẩy cửa ra.

Dưới hiên trong nội viện, Tống Ngi Đình sừng sững đứng đó, nhìn thấy Trương Uyển vào cửa, liền ba bước gộp một, đội tuyết lớn ôm Trương Uyển: "Đi đâu vậy? Ta tìm nàng hồi lâu rồi."

Trương Uyển hoảng hốt, cho là mình nằm mơ.

Tống Nghi Đình ôm lấy nàng đang sửng sốt: "Ta trở về rồi." Hắn vừa nói chuyện vừa hôn lên tóc mai Trương Uyển, thở ra hơi nóng, thân thể cũng là nóng. Trương Uyển mới chậm rãi phát hiện, thật sự là người mình ngày nhớ đêm mong đã trở về.

"Chàng tại sao trở lại? Trở về lúc nào? Không phải nói tại biên quan ở lại ăn tết sao?"

Tống Nghi Đình hôn đuôi lông mày Trương Uyển, muốn hôn lên môi nàng như nghĩ đang ở trong nội viện nên cũng không dám, đành nhẫn nhịn lại: "Hoàng Thượng nói huynh đệ chúng ta hai người chỉ cần một người ở nơi đó là được, Tứ đệ không nghĩ về, cho nên ta liền trở về."

Trương Uyển cảm thấy mình thiếu nợ ân tình Tứ đệ thật nhiều: "Hắn lại chiếu cố vợ chồng chúng ta."

"Không phải chiếu cố? Hắn ước gì không phải trở về thì có." Tống Nghi Đình khẽ cọ chóp mũi vào mũi của Trương Uyển, "Chẳng qua là gặp một cô nương đẹp nên khiến hắn không nỡ rời đi thôi."

"Vậy còn chàng? Giai nhân làm sao không có níu giữ được chàng?" Trương uyển cười giỡn nói.

"Lưu lại à. Giai nhân của ta hiện tại đang trong nội viện."

Trương uyển nhếch môi cười, giống như hoa đào, càng lúc càng xinh đẹp, Tống Nghi Đình đã lâu chưa nhìn thấy nàng nên cứ vậy nhìn chằm chằm

Trương uyển bị nhìn như vậy thấy mất tự nhiên, tránh đi khỏi vòng tay phu quân: "Đi gặp mẫu thân chưa?"

"Gặp rồi."

"Nhi tử cũng bên cạnh mẫu thân đó."

"Gặp được rồi, nó lớn nhanh quá, chính là nhìn thấy ta tưởng là người lạ, trốn sau lưng người lớn." Tống Nghi Đình khẽ vuốt những sợi tóc của Trương Uyển, "Nhát gan giống nàng khi còn bé."

"Nó gan lớn lắm, chỉ là hồi lâu không gặp chàng, bỗng nhiên nhìn thấy nên bị hù dọa. Hôm kia trong đêm ta dỗ nó đi ngủ, nó còn đang hỏi chàng chừng nào thì trở về, ủy ủy khuất khuất cùng ta nói, nó nhớ cha."

"Vậy còn nàng, có muốn vi phu không?"

Trương Uyển xấu hổ, mặt tựa ở trước n.g.ự.c Tống Nghi Đình không nói lời nào

Tống Nghi Đình không đợi Trương Uyển trả lời, phối hợp nói: "Uyển uyển, ta rất nhớ nàng. Cứ lúc nào nhàn hạ, liền ngăn không được nỗi nhớ này."

Trương Uyển ngẩng đầu: "Không phải là gặp rồi sao."

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy tuyết trắng rơi xuống đầy thân Tống Nghi Đình, bên trên mái tóc đen bóng phủ một màu tuyết trắng, chớp mắt một cái đã bạc đầu.

Trương Uyển cảm thấy mình gả cho Tống Nghi Đình tựa hồ quá lâu, hai vợ chồng ân ân ái ái, hoảng hốt cứ như đã qua trăm năm, cùng nhau thoắt cái đã bạc đầu.

Thế nhưng là lại cảm thấy ngắn ngủi.

Đại hôn cùng những chuyện phát sinh cứ như mới hôm qua, sính lễ từ phủ tướng quân như nước chảy đưa tới Trương gia, Trương Uyển ngồi bên trong kiệu hoa tỉnh tỉnh mê mê, trong tay áo cất giấu một viên kẹo đường đã bị ủ nóng bởi nhiệt độ cơ thể.

Viên đường mạch nha kia là Trương Uyển giữ lại để đêm tân hôn mình có thể no bụng, lại tại đêm tân hôn bị phu quân của mình ăn mất.

Có lẽ là đường mạch nha quá ngọt, tưới nhuần đến thời gian sau cưới cũng ngọt đến như mật.

Trương Uyển nhẹ nhàng vuốt đi tuyến trên trán Tống Nghi Đình, nhẹ giọng: "Trở về phòng đi, chỗ này lạnh."

Tống Nghi Đình nói một tiếng"Được", rồi ngồi xuống bế ngang Trương Uyển lên, đi về phía trong phòng.

Chương 12

Thẩm Nguyệt Như theo bước chân Trương Uyển, cầm trong tay cái mũ thêu đầu hổ đã làm xong từ trước đó.

Cửa Đông viện đang mở, trong nội viện không có một bóng người, chỉ có một hàng dấu chân trên đất sắp bị tuyết vùi lấp. Nàng ngược lại không lấy làm ngạc nhiên, coi là Trương Uyển lại giống như trước kia, tham ngủ buổi trưa nên quên đóng cửa.

Thẩm Nguyệt Như dưới hiên thu hồi dù, chuẩn bị gõ cửa thì bị kinh hãi ngay tại chỗ.

Trong cửa động tĩnh không nhỏ, Tống Nghi Đình dụ dỗ nói những lời vô sỉ khiến người ta nghe mà đỏ đến tận mang tai, trêu Trương Uyển đang khóc không thôi.

Thẩm Nguyệt Như giống như bị thiên lôi đánh trên đỉnh đầu, lui về sau ba bước, kinh hãi ngay tại chỗ.

Không biết lúc nào, nha hoàn trong nội viện nhẹ chân nhẹ tay tới, thấp giọng kính cẩn chào hỏi thăm Thẩm Nguyệt Như là đến đây lúc nào.

Thẩm Nguyệt Như mắt hạnh trừng đến tròn trịa: "Ta......" Nha hoàn giải thích: "Nhị gia trở về."

Thẩm Nguyệt Như mang mũ đầu hổ trong tay dúi vào trong lòng của nha hoàn: "Cho Nhị nãi nãi, nàng vừa quên mang về." Nàng dứt lời quay thân liền đi, trời đang rất lạnh, vậy bị dọa ra một thân mồ hôi. . Truyện Trọng Sinh

Ra cửa đụng vào phu quân nhà mình, Thẩm Nguyệt Như lúc này muốn khóc: "Tướng công, thật là đáng sợ, ta...... Ta......"

"Thế nào?" Tống Nghi Hằng ôm Thẩm Nguyệt Như, "Nghe nói nhị ca trở về, ta đến thăm huynh ấy."

"Đừng xem." Thẩm Nguyệt Như chưa tỉnh hồn, ôm Tống Nghi Hằng thấp giọng nói, "Bên trong đang “uyên ương nghịch nước”*, chàng mà vào thì phải thẹn quá mà bỏ đi đấy."

(鸳鸯戏水: Hình ảnh ẩn dụ về cảnh ân ái vợ chồng.)

Tống Nghi Hằng: "............"

—— Toàn văn xong ——