Bạn Có Câu Chuyện Ngắn Nào Hay Muốn Giới Thiệu không?

Bộ truyện "Bạn Có Câu Chuyện Ngắn Nào Hay Muốn Giới Thiệu Không?"  của tác giả Lưu Hầu Môn Khách vừa chính thức hoàn thành các chương cuối cùng, được dịch tại Ldg.com.vn - nền tảng đọc truyện dịch online lớn nhất Việt Nam. Quý Bạn đọc hãy bình luận, chia sẻ và ủng hộ để LDG tiếp tục ra mắt các bộ truyện mới hay mỗi ngày.

 

Giới thiệu thông tin truyện

  • Tác giả: Lưu Hầu Môn Khách
  • Thể loại: Ngôn Tình
  • Số chương: 18
  • Trạng thái: Full

Tóm tắt nội dung:

Tác giả: Lưu Hầu Môn Khách

Thể loại: Truyện ngắn, Hiện đại

Độ dài: 18 chương

Biên tập: Cáo | Soát lỗi: Cún

Giới thiệu

Trong buổi học quân sự dành cho tân sinh viên, tôi nhìn thấy anh chàng đẹp trai học giỏi lớp bên cạnh.

Vì để theo đuổi cậu ấy, tôi thức đêm học bài, ngẫu nhiên gặp mặt ở thư viện, kiên quyết đắm chìm vào vai diễn nữ sinh xinh đẹp học giỏi.

Cảm giác trai đẹp sắp bị tôi tóm gọn trong lòng bàn tay rồi.

Kết quả là cuối tuần, tôi nhảy hết mình trên sàn nhảy trong bar, còn cậu ấy ở trên chơi nhạc bắn rap.

Bốn mắt nhìn nhau đầy bất ngờ ___

Tôi: “…”

Cậu ấy: “…”

Chời móe?! Đây là người bạn trai/bạn gái, dịu dàng lương thiện, thấu hiểu lòng người, mỗi ngày đều ở thư viện vùi đầu vào sách vở của tôi đó sao?

Đọc Truyện Bạn Có Câu Chuyện Ngắn Nào Hay Muốn Giới Thiệu Không?

Chương 1

Tiết quân sự với nhiệt độ ngoài trời 40 độ.

Tôi té xỉu một cách đầy vẻ vang.

Khoảnh khắc ngã xuống đất, tôi nghe thấy tiếng mọi người la hét.

Sau đó tôi cảm giác cả người mình bị ai đó bồng lên.

Lúc người đó bồng tôi lên còn không quên xóc một cái để có thể bế chắc hơn.

Ôi thần linh ơi.

Cú xóc này làm cho chút ý thức mơ màng cuối cùng của tôi cũng không còn nữa.

Tôi hoàn toàn bất tỉnh.

Đến khi tôi thức dậy đã thấy mình nằm ở phòng y tế.

Giáo viên hướng dẫn của lớp đứng bên cạnh tôi.

Vẻ mặt giáo viên đầy áy náy, nói rằng không biết tôi lại yếu như vậy.

Ngày đầu tiên học quân sự đã té xỉu.

Vậy nên giáo viên cho phép tôi sau này không cần học nữa! Còn có chuyện tốt như vậy luôn sao?!

Tôi còn nghĩ đang định giải thích việc mình xỉu là do tối hôm trước.

Tôi và nhóm bạn của mình cả đêm chơi đùa không ngủ đủ giấc nên mới xảy ra chuyện này.

Nhưng vừa nghe thấy không cần học quân sự.

Hai mắt tôi lập tức tỏa sáng.

Ngượng ngùng đồng ý để che đi cảm giác sung sướng.

Vậy nên tôi cũng giả bộ dùng giọng “mỏi mệt” nói: “Không sao đâu, em sẽ cố ạ.”

Giáo viên hướng dẫn thấy ánh mắt của tôi thì lại càng áy náy hơn.

Cuối cùng đã quyết định tiết quân sự tôi chỉ cần điểm danh thôi, lúc các bạn học thì tôi có thể nghỉ ngơi.

Vậy nên ngay ngày hôm sau, tôi ngồi dưới bóng râm nheo mắt nhìn các bạn học quân sự.

Sau đó mở ấm giữ nhiệt đựng trà sữa lạnh ra uống một ngụm.

Uầy, thích thật.

Còn một bạn học nữ nữa cũng được ngồi ngoài nghỉ ngơi giống tôi.

Bạn học nữ đi đến bên cạnh tôi.

Nhỏ giọng hỏi làm cách nào để có thể không cần phải học quân sự giống tôi.

Tôi ngại nói sự thật cho cô ấy biết.

Tôi đang định nói bậy bạ để đối phó.

Lúc này có một lớp được nghỉ ngơi uống nước.

Một đám học sinh mặc quân phục màu xanh đi về phía chúng tôi.

Có một bạn học nam đi cuối hàng.

Nhìn sơ có thể đoán là 1m85, tỉ lệ cơ thể thật sự đỉnh cao.

Lộ ra dưới lớp quân phục màu xanh.

Lúc cậu ấy bước đi thôi thậm chí còn có thể nhìn thấy được tấm lưng gầy.

Kích thước lưng áo như vậy mà không có cơ bụng tám múi thì đúng là cạn lời.

Cũng không biết có phải do ánh mắt của tôi quá lộ liễu hay không.

Bạn nam bị tôi nhìn chằm chằm nãy giờ hình như cảm nhận được, bất ngờ ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.

Dưới chiếc mũ học quân sự là gương mặt lười nhác có chút chán đời.

Khoảnh khắc đó trong đầu tôi vang lên một giọng nói.

“Mày tiêu đời rồi! Mày rơi vào bể tình rồi!”

Chương 2

Tôi đắm chìm trong nhan sắc của bạn nam ấy.

Quay sang hỏi bạn nữ bên cạnh.

“Cậu ơi, bạn nam đẹp trai ở đằng kia cậu có biết là ai không?”

“Là Tề Triệt đó, cậu không biết à? Ngày hôm qua cậu ấy là người bồng cậu đến phòng y tế lúc cậu ngất đó, còn bồng kiểu công chúa nữa cơ!”

Bồng kiểu công chúa á?!

Chính là cái người con trai đáng ghét đã dùng sức xóc tôi một cái, làm cho tôi ngất xỉu hẳn ấy hả? Ừm, giao diện quá đẹp.

Trọng điểm là có thể dễ dàng bồng được một người 46kg như tôi.

Đích thị là gu của tôi rồi!

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của tôi chắc cũng chẳng khác sói xám nhìn cừu vui vẻ là mấy.

Vậy nên tôi thản nhiên đáp lại ánh mắt của Tề Triệt.

Liếc mắt nhìn về phía cậu ấy.

Tề Triệt sững sờ, sau đó ánh mắt cậu ấy nhanh chóng di chuyển đi hướng khác.

Ỏ? Là ngây thơ boy à?

Buổi tối ở ký túc xá.

Tôi dựa vào tin tức bản thân thu thập được, cuối cùng cũng biết rõ Tề Triệt là người thế nào.

Cũng là tân sinh viên năm nhất giống tôi.

Buổi học quân sự đầu tiên vào ngày hôm qua, dù là quân phục cũng không che đi được, nhan sắc đỉnh cao của cậu ấy lan tràn khắp các diễn đàn trong trường, vinh dự nhận được danh hiệu “nam vương”.

Bên dưới có người chia sẻ thông tin: cậu ấy chính là người có điểm số cao nhất trên bảng thông báo tân sinh viên trúng tuyển vào trường năm nay.

Tiếp đến là vô vàn ảnh chụp của cậu ấy.

Trên ảnh là Tề Triệt 360 độ không một góc chết.

Ôn hòa, khiêm tốn lại lễ phép.

Tôi bỗng nhớ đến khoảnh khắc bọn tôi giao lưu ánh mắt lúc sáng.

Bộ dạng ngây thơ đó.

Nếu cười lên chắc sẽ chẳng khác gì bông hoa trắng nhỏ vô hại với cả người và vật.

Càng nhìn tôi lại càng rung động.

Si mê ngắm màn hình máy tính nên tôi quên mất phải trả lời tin nhắn.

Cho đến khi Lý Tư Mộ gọi điện đến.

Dưới sự ngụy biện cộng giải thích của tôi, Lý Tư Mộ đề xuất phương pháp “chinh phục tình yêu” để tôi thực hiện với Tề Triệt.

“Như vậy không hay lắm đâu.”

“Việc đó thì có gì mà không hay chứ? Chị em tốt cậu đừng ngượng. Dùng khí thế bá vương của cậu theo đuổi người ta đi, boy ngây thơ như cậu ý thời gian theo đuổi quá lắm cũng chỉ tính bằng phút.”

Chương 3

Con người tôi ấy à, chính là không chịu được người ta nói khích.

Lý Tư Mộ cùng tôi lớn lên từ bé.

Hiểu rõ tính cách của tôi.

Dưới sự cổ vũ của cô ấy.

Tôi lấy cớ muốn cảm ơn Tề Triệt chuyện lần trước đã đưa tôi đến phòng y tế để gửi tin nhắn Wechat cho cậu ấy.

Wechat của Tề Triệt thật sự đơn giản.

Trên vòng bạn bè chẳng có gì khác ngoài thông báo của trường học đối với sinh viên.

Quá mức sạch sẽ.

“Kiểu nam sinh học giỏi như này có lẽ sẽ thích mấy bạn nữ dịu dàng biết nghe lời chứ ha?”

Lý Tư Mộ đoán.

Nhưng tôi thấy cô ấy nói cũng hợp lý.

Vậy nên tôi nhanh chóng xóa hết những tấm ảnh không phù hợp tiêu chuẩn trên vòng bạn bè của mình.

Trong lúc xóa ảnh mới tình cờ phát hiện.

Hóa ra sau khi tôi thi đại học xong lại chơi đùa nhiều đến vậy?! “Không sao đâu, bây giờ cậu thay đổi vẫn chưa muộn.”

Lý Tư Mộ an ủi tôi.

Tề Triệt đồng ý yêu cầu kết bạn của tôi rất nhanh.

Sau đó cậu ấy gửi kèm một dấu chấm hỏi đến.

[Câu là?]

Tôi nhanh chóng tự giới thiệu về mình, hơn nữa còn giải thích phóng đại lên bốn chữ “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Cậu ấy: “…”

Cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi và Tần Triệt kết thúc bởi sự im lặng của đối phương.

Tôi kéo lên xem tin nhắn của mình.

Cảm giác nhỏ nhẹ lại lễ phép, rất đúng chuẩn.

Vậy nên tôi nhanh tay đăng một tấm ảnh chụp cuốn sách lên vòng bạn bè của mình.

Ừm, còn yêu học tập nữa.

Chương 4

Tôi cố gắng xây dựng cho bản thân mình hình tượng cô gái dịu dàng ngoan ngoãn yêu học tập.

Nhưng tôi cũng không thể đăng lên vòng bạn bè được.

Ai biết Tề Triệt có xem vòng bạn bè của tôi không.

Trong lúc tôi đang rối rắm không biết đi bước tiếp theo thế nào.

Không ngờ hôm nay trong lúc đi ăn cơm ở căn tin trường.

Vậy mà trùng hợp lại gặp được Tề Triệt.

Hơn nữa cậu ấy còn quên mang thẻ cơm!

Đúng là trời cũng giúp tôi mà.

“Cậu dùng của tớ đi.”

Tôi cười tủm tỉm đưa phiếu cơm cho cậu ấy.

Tề Triệt nhìn tôi một lúc lâu.

Tôi còn tưởng cậu ấy đã nhận ra tôi rồi cơ.

Không ngờ cậu ấy lại cầm thấy thẻ cơm rồi nói cảm ơn.

Kế tiếp cậu ấy lấy điện thoại di động ra.

“Để tôi chuyển lại cho cậu.”

Tôi cũng quen với việc này rồi.

Tôi mở mã QR trong ứng dụng Wechat lên.

Sau khi cậu ấy quét mã thì có hơi bất ngờ.

“Tối qua chúng ta vừa mới kết bạn, tớ là Khương Bạch.”

“À, là cậu à.”

Đúng là trầm tĩnh hệt như Wechat của cậu ấy.

Khi tôi quay về ký túc xá mới phát hiện Tề Triệt đã chuyển khoản đến.

Là tiền cơm trưa nay.

Nhưng tôi không nhận mà chuyển ngược về.

Tôi vừa chuyển ngược lại đã thấy Tề Triệt gửi một dấu chấm hỏi đến.

Thì ra cậu ấy đang hoạt động.

[Tiền cơm trưa nay cậu không cần trả lại cho tớ đâu.]

[Không đáng bao nhiêu cả cậu không cần khách sáo.]

Hai câu đối thoại đơn giản.

Đối phương không trả lời.

Tôi chau mày nghi ngờ không biết mình có nói gì sai không? Tôi lập tức gửi cho cậu ấy thêm một tin nữa.

[Hay là ngày mai cậu mời tớ uống nước đi, coi như là cảm ơn. Cậu biết tớ học lớp nào không?]

Một lát sau, đối phương trả lời lại một chữ được.

Hôm nay, mái tóc vốn được buộc đuôi ngựa thường ngày của tôi được chuyển thành kiểu đoan trang thục nữ.

Cố gắng làm đến mức người ta nhìn thấy tôi đều sẽ nghĩ ngay đến “ánh trăng sáng.”

Lần này tôi chọn một bóng râm đối diện với lớp của Tề Triệt.

Dáng người cậu ấy cao ráo, đứng ở góc ngoài cùng phía dưới bên trái.

Huấn luyện viên vừa nói bên phải xoay.

Cậu ấy lập tức hướng về phía tôi.

Tề Triệt: “…”

Tôi: “…”

Tề Triệt rõ ràng đã thấy tôi.

Cậu ấy ngước mặt nhìn tôi một cái.

Có chút kinh ngạc ngoài ý muốn.

Tôi cười tủm tỉm vẫy tay với cậu ấy.

Tề Triệt không dám nhìn tôi.

Lúc bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ tôi đã thấy cậu ấy bị một đám người vây quanh.

“Này, Tề Triệt, người đối diện là ai vậy? Nhìn cậu suốt cả buổi sáng rồi đấy.”

Đối diện chính là tôi.

Tề Triệt không nói gì, lại nhìn thoáng qua chỗ của tôi.

Sau đó cậu ấy đứng lên đi về phía tôi.

Chàng trai cao hơn mét tám đứng trước mặt tôi.

Trực tiếp che đi ánh sáng của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.

Chỉ nhìn được mỗi xương hàm và gương mặt của cậu ấy một cách mơ hồ.

Đúng là một đóa hoa lạnh lùng khiêm tốn dịu dàng.

Tôi không ngờ Tề Triệt lại bất ngờ ngồi xổm xuống.

“Khương Bạch.”

“Hả?”

Cậu ấy vậy mà lại nhớ rõ tên tôi.

“Tôi mua nước cho cậu.”

Cậu ấy đưa cho tôi một chai nước.

“Tớ mở không được.”

“…”

Tính cách của Tề Triệt thật tốt.

Cậu ấy giúp tôi vặn nắp chai sau đó giao lại cho tôi.

Tôi mỉm cười đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn cậu.”

Mấy ngày tiếp theo.

Tôi tiếp tục xuất hiện ở trước lớp của Tề Triệt.

Làm cho các bạn trong lớp của cậu ấy gần như đều biết tôi.

Lúc bọn họ nghỉ giải lao.

Tề Triệt tới đưa nước cho tôi.

Cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cậu không đợi ở lớp mình mà qua đây làm gì?”

“Tớ không cần phải tập luyện, mà chỗ này còn mát mẻ.”

Ngày học quân sự đầu tiên tôi ngất xỉu.

Mấy lớp bên cạnh đều biết cơ thể tôi không khỏe, không cần học quân sự.

Tề Triệt không nói gì, giống như không biết nói gì.

“Ừm, Tề Triệt, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”

Tôi mặt dày ngồi ở đây mấy hôm.

Ngoài việc làm cho mọi người nhớ mặt, cũng kéo gần khoảng cách với Tề Triệt hơn.

Nhưng Tề Triệt còn chưa kịp nói gì.

Huấn luyện viên lớp cậu ấy đã hô.

“Này! Bạn học kia, nhanh về hàng đi! Muốn hẹn hò thì đợi kết thúc buổi học lại tiếp tục!”

Mấy bạn học phía sau cười ầm lên.

Tình huống này xấu hổ muốn chết.

Tới tôi còn ngẩn cả người, chỉ một lúc mà mặt mày đã đỏ bừng lên.

Tề Triệt ho khan hai tiếng.

Mấy ngày học quân sự kế tiếp, tôi và cậu ấy đều không dám nhìn nhau.

Chương 5

Sau khi khoá học quân sự kết thúc, tôi đã sớm nghe ngóng được thời khoá biểu của Tề Triệt.

Mỗi tuần chúng tôi sẽ có một tiết công lập học chung.

Ngoài ra có hai lần Tề Triệt có tiết còn tôi thì không.

Đến lúc đó tôi có thể đến học ké.

Tính toán một hồi, vậy là tôi có thể gặp Tề Triệt ba lần.

Hơn nữa thứ bảy và chủ nhật còn có thể ngẫu nhiên gặp ở thư viện.

Ít nhất một tuần tôi có thể gặp Tề Triệt năm lần!

Cuối cùng cũng không cần mặc bộ quân phục màu xanh lục kia nữa rồi.

Tôi nhanh chóng thay chiếc quần bò cạp thấp của mình.

Vừa định bước ra cửa tôi chợt nhận ra tạo hình này có vẻ không thích hợp để tôi xuất hiện trước mặt Tề Triệt lắm.

Tôi chỉ đành nén đau thương đổi sang chiếc váy trắng.

Tôi gặp Tề Triệt trước cửa tòa dạy học.

Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng quần đen, bộ dạng trong sáng khiến người xem liếc mắt nhìn một cái cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

“Tề Triệt!”

Tôi vẫy tay với cậu ấy.

Bên cạnh Tề triệt còn có người khác.

Lúc học quân sự mọi người đều đã biết tôi đang theo đuổi Tề Triệt.

Vừa nghe thấy giọng của tôi, ngay lập tức mọi người cười như đã hiểu nhanh chóng đi trước.

Chỉ còn Tề Triệt đi về phía tôi.

“Cậu định đến thư viện à? Tới cũng đang định đến đó nè, chúng ta đi chung ha?”

Tôi nhìn chiếc balo trên vai cậu ấy.

Nghĩ bên trong chắc là sách.

Tề Triệt liếc mắt nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.

Nhưng cuối cùng vẫn ừ đồng ý.

Mấy chuyện như trùng hợp gặp ở thư viện.

Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.

Nhưng nếu ngày nào cũng gặp được, vậy thì có chút khó nói rồi.

Một tháng sau khi đi học chính thức.

Tề Triệt lại bị tôi chặn ở cửa tòa dạy học.

“Cậu đến thư viện không? Đi cùng nhau nha?”

“Khương Bạch, bây giờ chỉ vừa mới khai giảng, cậu chăm chỉ đến thư viện quá nhỉ?”

Cuối cùng Tề Triệt không nhịn được phải lên tiếng hỏi tôi.

Một tuần có ít nhất ba ngày, tôi có thể hẹn Tề Triệt cùng nhau đến thư viện.

Nhưng lý do của việc này còn chưa đủ rõ ràng à? Đương nhiên là vì tôi muốn theo đuổi Tề Triệt rồi.

Nhưng tôi cũng không thể thẳng thắn thế được.

Học sinh ngoan như Tề Triệt, chắc chắn sẽ không thích con gái quá chủ động đâu.

Vậy nên tôi hỏi ngược lại cậu ấy.

“Cậu thì sao? Cũng đến thư viện mỗi ngày mà.”

“…”

Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.

Tề Triệt không nói chuyện nữa, tiếp tục đọc sách chuyên ngành của mình.

Tôi lén ngẩng đầu liếc nhìn cậu ấy một cái.

Tề Triệt lúc chuyên tâm học hành cũng đẹp nữa.

Lông mi dài.

Mũi còn cao.

Nếu đeo thêm mắt kính thì…

“Ừm… Tề Triệt, sao cậu lại không đeo kính vậy?”

Học sinh giỏi giống Tề Triệt đa phần đều bị cận đúng không?

“Cậu thích đeo kính à?”

“Hả, không phải.”

Tôi thích cậu đeo kính.

Nhưng câu đó tôi không dám nói.

Tề Triệt nói: “Tôi đeo kính áp tròng.”

“Thật á? Sao tôi không biết nhỉ?”

Tôi chống bàn đứng lên chồm đến gần Tề Triệt.

Khoảng cách đột nhiên rút ngắn.

Tề Triệt giật mình ngẩng đầu, nhưng cũng không lui về sau tránh né.

Tôi nhìn chằm chằm mắt cậu ấy một lúc lâu.

Sau đó mới phát hiện khoảng cách của tôi và cậu ấy thật sự rất gần.

Thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy lông mi của cậu ấy đang run.

Ánh mắt tôi nhanh chóng tránh né.

“Ngồi xuống đi.”

Tề Triệt tỏ vẻ lạnh nhạt.

Trái tim tôi đập khá nhanh.

Đến khi tôi ngồi xuống rất lâu rồi mới dần bình tĩnh lại. 

Chương 6

Không chỉ có vậy, trọng điểm chính là ngày hôm sau.

Lúc tôi gặp Tề Triệt ở thư viện.

Câu ấy thế mà lại đeo mắt kính thật! Nhìn thấy cậu ấy nhã nhặn đi về phía mình.

Tôi rất lâu không có phản ứng gì.

Tề Triệt kéo cặp tôi lôi về phía thư viện.

“Cậu nhìn gì vậy? Vào đi.”

“Tề Triệt, sao hôm nay cậu lại đeo kính thế?”

“Tôi đem kính áp tròng đi vệ sinh rồi.”

Giọng nói của Tề Triệt có vẻ hơi miễn cưỡng.

Lúc nói như vậy còn không dám nhìn vào mắt tôi.

Tôi bất chợt kịp phản ứng lại.

Tề Triệt cũng không phải là không có cảm giác gì đối với tôi.

Hahahaha

Nhận ra điều này khiến tôi nhịn không được mà cười thành tiếng.

Vừa về đến ký túc xá, tôi nhanh chóng báo cáo tình hình “kế hoạch theo đuổi chồng” cho Lí Tư Mộ.

“Được đó, Khương Khương. Cuối tuần này tớ đến trường thăm cậu, lâu rồi chúng ta không đi chơi. Dạo gần đây tớ vừa đầu tư một cái quán bar, đến lúc đó sẽ dẫn cậu đi xem thử.”

“Okay.”

Nghĩ đến từ sau khi lên đại học tôi và Lí Tư Mộ đã lâu không gặp.

Thế nên chúng tôi hẹn nhau cuối tuần đi chơi.

Ngày hôm sau tôi nói cho Tề Triệt biết cuối tuần mình bận không đến thư viện.

Tề Triệt vô cùng đơn giản trả lời lại đúng một chữ ừ.

Tôi bĩu môi.

Hứ, sớm muộn gì tôi cũng tán đổ được cậu thôi.

 Chương 7

Lí Tư Mộ vừa thấy tôi đã chết khiếp.

“Cậu là ai? Khương Khương xinh đẹp quyến rũ của tớ đâu rồi? Sao cậu đột nhiên lại trở thành bông hoa nhỏ thế này?”

Tôi xoay người xem thường.

Không có cách nào hết nha, tại tôi phải theo đuổi Tề Triệt mà.

Tủ quần áo bây giờ chỉ toàn một màu, váy hoa và giày trắng.

Tôi phải duy trì hình tượng dịu dàng động lòng người của mình trước mặt Tề Triệt mọi hoàn cảnh.

“Cậu không thấy mệt à?”

“Cậu không hiểu đâu, đây gọi là áp lực ngọt ngào.”

Lí Tứ Mộ không thể hiểu được chuyện tôi thay đổi vì muốn theo đuổi Tề Triệt.

“Nếu lỡ cậu cưa được Tề Triệt rồi, cậu lại phát hiện cậu ấy không giống như trong tưởng tượng của cậu thì sao đây?”

“Sao có thể chứ?”

Lí Tư Mộ dẫn tôi đi dạo phố mua sắm.

Cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác vui vẻ sau khi thi đại học xong.

Đến khi ăn tối xong cũng đã gần 8 giờ.

Lí Tư Mộ hỏi tôi đã phải về trường chưa.

“Tớ xin nghỉ rồi. Hôm nay, tớ là của cậu.”

Lí Tư Mộ cười lớn, khoác vai tôi.

“Đi, để đêm nay chị đưa cưng đi xoã.”

Tôi cũng cười theo cô ấy.

Lí Tư Mộ không ham gì, chỉ ham kiếm tiền.

Lúc thi đại học cô ấy trực tiếp chọn chuyên ngành tài chính, còn xin bố mẹ tiền đầu tư mở mấy cái quán bar.

Tôi không ngờ cô ấy thế mà lại mở một cái ở thành phố có trường đại học của mình.

Hơn nữa lại còn vui vẻ tuỳ tiện mở.

“Bé cưng, chọn thoải mái đi, đều giữ lại cho cưng hết đó.”

Lí Tư Mộ kêu một vài người ra đứng xếp hàng trước mặt tôi.

Làm tôi sợ đến mức suýt thì phun hết rượu vừa uống vào miệng ra.

“Không, không cần đâu. Đây không phải gu tớ.”

Giờ phút này trong lòng tôi chỉ có mỗi Tề Triệt mà thôi.

Mấy người này, quá tầm thường.

Sự kiên định của tôi càng khiến Lí Tư Mộ tò mò về Tề Triệt hơn.

Tiếp đó tôi không ngừng khoa trương tâng bốc Tề Triệt lên tận trời trong vòng nửa tiếng.

Lí Tư Mộ nghe mà nổi hết da gà.

Cô ấy nói trên sàn nhảy đang có thi đấu, hỏi tôi có muốn tham gia không.

Tôi bảo cô ấy chờ chút, tôi muốn đi vệ sinh, kêu cô ấy đi trước.

Lúc tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Ở bên phía sàn nhảy đã náo nhiệt ầm ĩ.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc trực tiếp xuyên vào trong tai tôi, gõ thẳng vào não.

Hormon trong người cũng vì vậy mà bị k1ch thích.

Tôi liếc mắt một cái đã thấy Lí Tư Mộ đang đứng ở trung tâm sàn nhảy.

Hay thật, đó là hào quang của ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Tôi đang muốn đi lên.

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Khương Bạch?”

“…”

Giọng nói quen thuộc này, sao giống Tề Triệt quá.

Nhưng Tề Triệt sao có thể xuất hiện ở nơi tạp nham thế này được? Tôi chậm rãi xoay người lại.

Tôi đang nhìn xem ai vừa lên tiếng gọi mình, mí mắt phải bất ngờ giựt giựt.

Bên cạnh Tề Triệt còn có mấy người tầm tuổi cậu ấy.

Chắc là bạn cấp ba của Tề Triệt.

“Hì, Tề Triệt, trùng hợp ghê. Sao cậu lại ở đây vậy?”

“Ừm, tôi có hẹn với bạn.”

Tề Triệt nói.

Bộ dạng sạch sẽ kiên định kia hoàn toàn không chút phù hợp với quán bar ồn ào.

Cậu ấy trả lời xong lại nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang.

Rõ ràng là đang muốn hỏi: Sao cậu lại ở đây?

“Tôi… tôi cũng có hẹn với bạn.”

Tôi theo bản năng chỉ về phía sau mình.

Tất nhiên, mấy người họ không thấy ai.

Trên sàn nhảy bất ngờ ầm ĩ một trận.

Quả nhiên là Lí Tư Mộ…

Chương 8

Biểu cảm của tôi một lời khó mà tả được.

Cặp mắt đen láy của Tề Triệt giống như có thể nhìn thấu tôi.

“Người đang đứng trên sàn nhảy kia… không phải bạn cậu chứ?”

“Không phải! Tất nhiên là không phải rồi! Bạn của tôi đã về trước rồi, tôi cũng phải về đây.”

Xin lỗi cậu Lí Tư Mộ.

Cậu ráng đi vì hạnh phúc, chuyện cả đời của chị em.

Chỉ có thể để cậu chịu tủi thân thôi.

Tề Triệt nhỏ giọng ừ một tiếng.

“Vừa hay tôi cũng định về, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Cậu ấy quay sang tạm biệt mấy người bạn bên cạnh.

Tôi chầm chậm đi theo cậu ấy đi ra cửa quán bar.

Lý Tư Mộ còn đang quẩy nhiệt tình ở bên trong không màng thế sự.

Tôi và Tề Triệt đi đến trạm tàu điện ngầm.

Suốt cả đường đi tôi không dám nói một câu nào.

Tôi cúi đầu nhìn đôi giày trắng.

Tôi thầm thở phào trong lòng: may mà hôm nay không ăn mặc quá cháy phố.

Nếu không đến lúc bị Tề Triệt bắt gặp thì hình tượng đóa hoa nhỏ trong sáng tôi khổ tâm đắp nặn sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Sau khi xuống tàu điện còn phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới về đến trường.

Tôi đi rất chậm, đôi mắt vẫn luôn dán chặt mặt đường.

Tề Triệt bất ngờ lên tiếng: “Sau này cậu đừng đến mấy chỗ tạp nham đó nữa, không an toàn.”

“Hả… Ừm.”

“Đến lúc về cũng phải về chung với mấy bạn đã đến cùng mình.”

“Ừm…”

Khoan đã, mấy lời dặn dò này sao nghe có vẻ ngọt ngào dữ vậy.

Tôi nghiêng đầu nhìn Tề Triệt.

“Cậu đang quan tâm tớ à?”

“Ừm.”

Một chữ ừm này của cậu ấy thật êm tai.

Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.

“Vậy có phải cậu cũng thích tớ không?”

Tôi hỏi.

Vừa dứt lời tôi lại thấy bản thân mình có hơi liều.

Tính đi tính lại thì tôi với Tề Triệt còn chưa quen biết nhau được hai tháng.

Câu tôi vừa hỏi không chỉ hơi đường đột.

Còn vô cùng không hợp với hình tượng của tôi lúc này.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì.

Chuyện tôi thích Tề Triệt người bình thường đều có thể nhìn ra được.

Tề Triệt thông minh như vậy, nhất định cũng biết rõ.

Vậy nên, lúc này cậu ấy mới quan tâm tôi đến như vậy.

Không từ chối lời mời cùng đến thư viện với tôi, còn giúp tôi giải đề.

Tổng hợp tất cả lại với nhau: Tề Triệt cũng thích tôi.

Ánh mắt của tôi chợt lóe sáng, nhìn Tề Triệt chằm chằm.

Đoán chừng Tề Triệt cũng không nghĩ tới tôi lại phóng lao phải theo lao như vậy.

Cậu ấy ho khan hai tiếng.

Tuy là trời tối, ánh đèn đường lại còn mờ ảo.

Nhưng với sự nhạy bén của mình tôi phát hiện tai Tề Triệt đã đỏ ửng.

Hơn nữa qua một lúc lâu tai cậu ấy lại càng đỏ hơn.

“Đi thôi.”

Tề Triệt đẩy gương mặt đang sán tới gần của tôi ra.

Không nói gì đi thẳng về phía trước.

Cậu ấy xấu hổ rồi.

“Tề Triệt, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ.”

“Cậu ồn quá đó.”

Tôi nhanh chân chạy lên mấy bước, nắm lấy cổ tay Tề Triệt.

Cơ thể Tề Triệt rõ ràng có chút cứng lại.

Tôi cố lấy hết can đảm: “Tề Triệt, tớ thích cậu. Chúng ta hẹn hò được không?”

Tề Triệt nhìn tôi một cái.

Cậu ấy không nói gì, chỉ kéo tay tôi đi về phía trước.

Một lát sau tôi mới nghe thấy cậu ấy nhỏ giọng trả lời: “Được.”

Chương 9:

Tôi và Tề Triệt đã hẹn hò.

Quay về ký túc xá tôi kích động thông báo cho Lí Tư Mộ.

Lí Tư Mộ mắng tôi trọng sắc khinh bạn.

Không nghe không nghe, tôi không nghe thấy gì cả.

Ting ting __

Điện thoại vang lên âm thanh thông báo.

Tề Triệt gửi tin nhắn đến.

“Ngày mai tới mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được, đồ cậu mua cho tớ đều thích cả.”

“Ừ, cậu ngủ ngon.”

“Cậu cũng ngủ ngon.”

Tôi kích động lăn lộn trên giường.

Cắn chăn để bản thân không bật cười thành tiếng.

Nhưng tôi vẫn cười đến run lên.

Sáng hôm sau tôi gặp Tề Triệt ở trước cửa tòa dạy học.

Cậu ấy mặc một một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, tóc mái mềm mại chạm đến chân mày.

Trên lưng đeo chiếc balo, sạch sẽ như nước suối.

Tôi vui vẻ chạy đến chỗ cậu ấy.

“Bữa sáng của cậu.”

“Bây giờ chúng ta đi đâu dạ?”

“Thư viện.”

“…”

Không thể ngờ địa điểm hẹn hò lần đầu của tôi với Tề Triệt lại là thư viện.

Thôi được rồi, ai bảo tôi lại thích một anh người yêu học giỏi cơ chứ.

Tôi cắn một miếng bánh bao.

Đến thư viện, Tề Triệt im lặng xem sách chuyên ngành của mình.

Tôi thấy có chút nhàm chán.

Tôi vốn là người không thích ngồi yên một chỗ.

Lúc trước theo đuổi Tề Triệt phải ngồi ở thư viện suốt một ngày đã thách thức giới hạn của tôi lắm rồi.

Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, giáo viên cũng không giao bài tập.

Tôi đọc sách một lúc đã nằm gục ra bàn.

Tề Triệt vẫn ngồi ngay ngắn đối diện tôi.

Bộ dạng này nhìn qua đúng là mỹ cảnh làm người ta vui lòng.

Tôi ngồi ở đối diện nhưng dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ấy.

Nhưng tôi từ từ phát hiện.

Tai Tề Triệt vậy mà dần đỏ lên rồi.

Tôi cười đắc ý.

Cầm bút chọc bàn tay của Tề Triệt.

Sau đó cậu ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.

“Có chuyện gì sao?”

“Tề Triệt, tôi chán quá à.”

“Vậy cậu đã học thuộc lòng từ đơn chưa?”

“…”

Không cần thiết phải vậy đâu. 

Chương 9

Tôi và Tề Triệt đã hẹn hò.

Quay về ký túc xá tôi kích động thông báo cho Lí Tư Mộ.

Lí Tư Mộ mắng tôi trọng sắc khinh bạn.

Không nghe không nghe, tôi không nghe thấy gì cả.

Ting ting __

Điện thoại vang lên âm thanh thông báo.

Tề Triệt gửi tin nhắn đến.

“Ngày mai tới mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được, đồ cậu mua cho tớ đều thích cả.”

“Ừ, cậu ngủ ngon.”

“Cậu cũng ngủ ngon.”

Tôi kích động lăn lộn trên giường.

Cắn chăn để bản thân không bật cười thành tiếng.

Nhưng tôi vẫn cười đến run lên.

Sáng hôm sau tôi gặp Tề Triệt ở trước cửa tòa dạy học.

Cậu ấy mặc một một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, tóc mái mềm mại chạm đến chân mày.

Trên lưng đeo chiếc balo, sạch sẽ như nước suối.

Tôi vui vẻ chạy đến chỗ cậu ấy.

“Bữa sáng của cậu.”

“Bây giờ chúng ta đi đâu dạ?”

“Thư viện.”

“…”

Không thể ngờ địa điểm hẹn hò lần đầu của tôi với Tề Triệt lại là thư viện.

Thôi được rồi, ai bảo tôi lại thích một anh người yêu học giỏi cơ chứ.

Tôi cắn một miếng bánh bao.

Đến thư viện, Tề Triệt im lặng xem sách chuyên ngành của mình.

Tôi thấy có chút nhàm chán.

Tôi vốn là người không thích ngồi yên một chỗ.

Lúc trước theo đuổi Tề Triệt phải ngồi ở thư viện suốt một ngày đã thách thức giới hạn của tôi lắm rồi.

Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, giáo viên cũng không giao bài tập.

Tôi đọc sách một lúc đã nằm gục ra bàn.

Tề Triệt vẫn ngồi ngay ngắn đối diện tôi.

Bộ dạng này nhìn qua đúng là mỹ cảnh làm người ta vui lòng.

Tôi ngồi ở đối diện nhưng dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ấy.

Nhưng tôi từ từ phát hiện.

Tai Tề Triệt vậy mà dần đỏ lên rồi.

Tôi cười đắc ý.

Cầm bút chọc bàn tay của Tề Triệt.

Sau đó cậu ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.

“Có chuyện gì sao?”

“Tề Triệt, tôi chán quá à.”

“Vậy cậu đã học thuộc lòng từ đơn chưa?”

“…”

Không cần thiết phải vậy đâu.

Chương 10

Có bạn trai học giỏi là trải nghiệm thế nào? Đại khái là:

Địa điểm hẹn hò nếu không phải là thư viện thì chắc chắn là phòng thí nghiệm.

Khi ở cùng nhau nếu không phải học từ đơn thì cũng là chép bài.

Hơn nữa tôi phát hiện việc tôi hài lòng nhất ở Tề Triệt chính là.

Cậu ấy không chịu được sự trêu chọc của tôi.

Tôi trêu một tí tai cậu ấy sẽ đỏ lên ngay.

Mà điều này sẽ biểu hiện rõ nhất lúc tôi gọi Tề Triệt là “anh trai học sinh giỏi.”

Ờ, dịu dàng biết quan tâm, không gì không làm được, học giỏi lại còn hiểu lòng người thì có ai mà không thích cơ chứ?

“Nhàm chán, thật sự quá nhàm chán!”

Lí Tư Mộ tỏ vẻ khinh bỉ với việc tôi hẹn hò cùng Tề Triệt.

Nhất là sau mấy lần cô ấy đến thăm tôi.

Nhìn thấy tôi cố tạo hình tượng đóa hoa trắng thuần khiết thì cô ấy thật sự không chịu nổi.

“Cậu trả lại Khương Khương xinh đẹp ngây ngất lòng người cho tôi ngay!”

Cô ấy lay bả vai tôi rú lên.

Xém chút là tôi tắt thở rồi.

“Đừng lắc nữa. Hôm nay tớ cố tình để kiểu tóc dài duỗi thẳng đó. Lát nữa, tớ sẽ đi gặp bạn của Tề Triệt.”

Lí Tư Mộ liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi chỉnh lại tóc, an ủi cô ấy mấy câu.

“Bé cưng, để cưng chịu thiệt thòi rồi. Ngày mai là cuối tuần tôi ở bên em cả ngày chịu chưa?”

“Cậu cứ ở với Tề Triệt của cậu đi.”

“Nào… Nên tạo chút khoảng cách mới tốt, không phải ngày nào tớ với Tề Triệt cũng ở cạnh nhau. Ngày mai chắc chắn tớ sẽ rảnh.”

Sau khi tạm biệt Lí Tư Mộ.

Tôi đi đến chỗ hẹn với Tề Triệt.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn của cậu ấy với thân phận bạn gái.

Cho nên tôi đã cất công chuẩn bị một hồi.

Ngay từ lần gặp đầu nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương.

Cho dù là ai nhìn thấy tôi và Tề Triệt.

Thì cũng phải thốt lên: Quá xứng đôi!

Có vài người bạn của Tề Triệt tôi đã gặp ở quán bar lần trước.

Thoạt nhìn bọn họ cũng khá thân thiện giống như Tề Triệt.

Nhưng ngàn lần tôi không thể ngờ chính là.

Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.

Vậy mà cứ nhất thiết phải là… động lực học?!!

Lẽ nào đây là thế giới của học sinh giỏi à?

Buổi tối Tề Triệt đưa tôi về ký túc xá.

Cậu ấy hỏi tôi thấy hôm nay thế nào.

“… Tốt lắm.”

Thật sự là rất tốt.

Học được rất nhiều kiến thức.

Cái gì mà động lực học, nguyên lý D’Alembert, vận tốc xa gần, vận tốc ánh sáng của vật thể vĩ mô.

Thật sự là nghe họ nói chuyện cứ như đang nghe giảng vậy.

Tề Triệt liếc nhìn tôi, cậu ấy cười rộ lên cực kỳ đẹp.

“Vậy thì tốt. Tôi còn lo cậu thấy nhạt nhẽo. Bọn họ là như vậy đó.”

Tôi gật đầu ừ một tiếng.

Sau đó lại lo lắng hỏi: “Vậy biểu hiện của tôi thế nào? Không làm cậu mất mặt đó chứ?”

“Sao có thể chứ?”

Tề Triệt xoa đầu tôi.

Đôi mắt tôi giống như cún con đợi phần thưởng – nhìn cậu ấy đầy mong chờ.

Tề Triệt ho khan một tiếng.

Sau đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn một cái lên khóe môi tôi.

Không còn gì khác?

Không còn gì thật luôn à?!

Học sinh giỏi yêu đương cũng khéo léo vậy ư?

“Ngày mai cậu định làm gì?”

“Tôi hẹn bạn đi xem phim. Còn cậu?”

“Ngày mai tôi còn một bài thí nghiệm.”

“Ừ. Vậy khi nào cậu bận xong nhớ gửi tin nhắn cho tôi nha.”

“Ừm.”

Chương 11

Hôm sau tôi đi gặp Lí Tư Mộ.

Dù nói thế nào cô ấy cũng kiên quyết kéo tôi đi thay đổi một lượt.

Tôi bị cô ấy lôi vào trung tâm thương mại, tiếp đến là vào tiệm cắt tóc.

Nhìn thấy tôi đi ra với máy tóc xoăn sóng và chiếc váy ngắn.

Cô ấy lúc này mới gật đầu hài lòng.

“Mỹ nhân à.”

Buổi tối Lí Tư Mộ lại đưa tôi đến quán bar lần trước.

Cô ấy nói cho tôi biết, gần đây quán bar vừa có một DJ mới vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, lại còn biết hát rap.

“Chắc chắn là gu cậu luôn. Tối nay tớ dắt cậu đến xem thử.”

“Không, trái tim tôi chỉ có Tề Triệt thôi.”

Tôi kiên quyết từ chối.

Lí Tư Mộ khinh bỉ xùy một tiếng.

Người cô đơn như cô ấy.

Không hiểu được.

Tôi nhìn một lượt trái phải xung quanh làm Lí Tư Mộ phải hỏi tôi đang nhìn gì.

“Tớ nghĩ liệu có thể gặp được người quen ở đây không.”

Lần trước tôi đã gặp Tề Triệt ở đây.

Hại tôi một khoảng thời gian sau đó cũng không dám đi bar.

Có điều hôm nay Tề Triệt đang làm thí nghiệm.

Chắc là sẽ không ra ngoài đâu.

Lí Tư Mộ kéo tôi đến sàn nhảy.

Tôi vừa uống hai ly rượu nên có hơi choáng.

Trong lúc nhất thời chơi đùa có hơi quá.

Đúng lúc này âm nhạc trở nên vô cùng sôi động.

m thanh bùng nổ này dành cho những vị khách đang quẫy điên cuồng trên sàn nhảy.

Sau đó là âm thanh rap rất từ tính sống động vang lên.

“Cậu nhìn thử đi!”

Lí Tư Mộ kích động kéo tôi nhìn lên sân khấu.

“Là người đó! Lạnh lùng cũng không phải! Hoang dã cũng không luôn!”

Tô mơ màng nhìn người đó.

Chàng trai trên sân khấu đội mũ lưỡi trai, giọng rap rất truyền cảm.

Bên dưới cả đám người kích động hưởng ứng, theo sát động tác lúc ẩn lúc hiện của người đó.

Nhưng mà… sao giọng điệu với thân hình này tôi lại thấy quen vậy chứ? Tôi híp mắt muốn nhìn người đó rõ hơn.

Lí Tư Mộ trực tiếp đẩy văng một người bảo vệ.

“Trai đẹp! Bên này! Chị yêu cưng!”

Giọng của Lý Tư Mộ thật sự lớn.

Chàng trai đang đọc rap trên sân khấu bị thu hút.

Đầu vừa xoay qua, vừa ngước ánh mắt lên.

Tôi cuối cùng cũng nhìn rõ mặt của người đó.

Đây không phải là người bạn trai học sinh giỏi đang phải ở phòng thí nghiệm của tôi đấy sao?

Tôi: “…”

Cậu ấy: “…”

Cách một đám người.

Ánh mắt tôi và Tề Triệt bất ngờ chạm nhau mà không kịp phòng bị.

Cậu ấy không rap tiếp được nữa.

Sau đó chớp mắt hai cái.

Con người lạnh lùng khi nãy nhanh chóng biến mất.

Cậu ấy thẳng lưng, ánh mắt nhìn tôi đầy trông mong.

Tôi: “…”

Chương 12

Ngày hôm sau lại là khóa học cộng đồng.

Tôi và Tề Triệt gặp nhau trên đường đến lớp.

Tề Triệt vẫn mặc một chiếc sơ mi trắng như bình thường.

Tóc mái mềm mại rũ trên trán, ánh mắt đen đặc trong veo.

Nhìn sơ qua vẫn có cảm giác vô hại, dịu dàng chăm sóc.

Còn tôi, vẫn mặc váy sơ mi trắng, đeo giày vải.

Sau khi tôi và Tề Triệt liếc nhìn nhau xong thì đều ngại ngùng quay đầu đi.

Một câu cũng chưa nói với nhau.

Cho đến khi tiết học đã trôi qua hơn nửa.

Tôi hỏi Tề Triệt: “Thí nghiệm của cậu sao rồi?”

“… cũng ổn.”

Tôi: “…”

Ngay sau đó Tề Triệt lại hỏi tôi: “Bộ phim cậu xem thì thế nào?”

Tôi: “… cũng tạm…”

Bầu không khí càng lúc càng xấu hổ.

Tôi di chuyển chân, Tề Triệt thì ho khan.

Sau khi tan học, tôi gọi điện cho Lí Tư Mộ.

“Huhuhu, bé yêu ơi, tớ phải làm thế nào đây? Hình tượng của tớ trong lòng Tề Triệt sụp đổ hết rồi…”

Lí Tư Mộ mắng tôi chẳng có tí triển vọng nào.

Còn nói nếu không ổn thì cứ theo cô ấy đến quán bar chọn đại một anh trai làm việc ở đó là được.

Cô ấy vậy mà còn dám mời tôi đi bar.

Tôi đang định nói chuyện.

Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gọi tên tôi.

“Khương Bạch.”

Là Tề Triệt.

Tôi siết chặt điện thoại quay người lại.

Kết quả cuộc trò chuyện của tôi với Lí Tư Mộ vẫn đang tiếp diễn.

Giọng cô ấy nhẹ nhàng truyền ra từ điện thoại.

“Không phải là đàn ông thôi sao? Chị đây có khả năng, cho cưng lựa thoải mái.”

Tôi: “…”

Tề Triệt: “…”

Ánh mắt Tề Triệt nhìn tôi bất chợt trở nên sâu xa đầy hàm ý.

Xong phim, chắc là tôi với Tề Triệt sắp kết thúc mối quan hệ này rồi.

Chương 13

Cũng vì chuyện này mà tôi với Tề Triệt vẫn chưa làm hòa.

Vậy nên tôi cứ muộn phiền suốt mấy hôm liền.

Mấy ngày nay Tề Triệt không hề nhắn tin cho tôi.

Tôi thật sự rất khó chịu.

Chắc chắn là Tề Triệt đã biết con người thật của tôi nên không muốn quan tâm gì đến tôi nữa.

Sau khi rối rắm hồi lâu.

Tôi hạ quyết tâm giải thích rõ ràng với Tề Triệt.

Điện thoại bắt đầu nối máy, rất nhanh đã có người nghe.

“Tề Triệt, tôi…”

“Tôi đang vội. Tôi gọi lại cho cậu sau nhé.”

“…”

Ờm, đoạn thời gian này không có khi nào rảnh à? Tôi nghi ngờ cậu ấy đang cố trốn tránh tôi.

Thứ tư tôi quyết định đi thẳng đến phòng thí nghiệm tìm cậu ấy.

Khi vừa đi tới cửa sổ thủy tinh tôi đã thấy Tề Triệt đang đeo kính bảo hộ làm thí nghiệm.

Bộ dạng ngày hôm nay của cậu ấy khác hẳn với lần tôi gặp cậu ấy tối hôm đó

Tề Triệt như kiểu biết tôi đã đến.

Cậu ấy vừa quay đầu đã thấy được.

Tầm mười phút sau, cậu ấy từ phòng thí nghiệm đi ra.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Cậu hết bận chưa?”

“Còn phải bận thêm chút nữa.”

Tề Triệt trả lời xong thì hỏi tôi tìm cậu ấy có việc gì không.

Còn phải hỏi, tôi không có việc thì đến đây làm gì?

Nhưng khi liếc mắt nhìn Tề Triệt một cái tôi lại không biết phải mở lời thế nào.

“Thôi vậy, để tôi gửi tin nhắn cho cậu. Cậu làm việc tiếp đi.”

Tôi quay người đi.

Đi vài bước tôi quay lại nhìn thử thì không thấy Tề Triệt đâu nữa.

Chương 14


Đến khi về ký túc xá, tôi gửi tin nhắn chia tay cho Tề Triệt.

Đợi đến tận tối vẫn chưa thấy cậu ấy trả lời.

Không trả lời nghĩa là ngầm đồng ý đúng không? Ờ! Chia tay thì chia tay.

Cậu ấy không thích tôi như vậy, tôi cũng không thích cậu ấy đến thế.

Lúc trước nhìn cậu ấy ngây thơ như đóa hoa trắng vậy đó.

Không ngờ lại sống thoải mái phóng khoáng như vậy.

Chia tay!!! Nhất định phải chia tay!!!

Tuy là vậy nhưng mà…

Tôi vẫn cực kỳ đau lòng, đi tìm Lí Tư Mộ.

Lí Tư Mộ nói với tôi trên đời này cây cỏ vô vàn.

Sau này sẽ dẫn tôi đến quán bar của cô ấy tìm cây cỏ.

“Cậu còn dám dẫn tớ đến quán bar của cậu ư? Ngộ nhỡ gặp phải Tề Triệt* thì làm sao đây?”

“Yên tâm đi. Cậu ấy chỉ đến vào cuối tuần thôi.”

Tề Triệt* là ca sĩ thường trú ở quán bar của Lí Tư Mộ.

: Tác giả để là Tần Triệt nhưng Cún thấy nam chính tên Tề Triệt nên Cún đổi lại cho đồng bộ nha.

Vài lần gặp cậu ấy đều là cuối tuần.

Hôm nay chỉ mới thứ năm.

Tôi tạm tin lời của Lí Tư Mộ.

“Cậu cậu cậu, cả cậu nữa ở lại đây.”

Tôi đưa tay lên, chọn một vài anh trai trẻ tuổi, đẹp trai, khỏe mạnh.

Tôi còn chưa chạm được tay vào người họ.

Thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói hết sức quen thuộc.

“Tề Triệt, kia không phải là bạn gái của cậu ư?”

Mẹ ơi!

Tề Triệt!

Không phải Lý Tư Mộ nói cuối tuần cậu ấy mới đến sao?

Tôi không khác gì bị điện giật, nhanh chóng đứng dậy quay đầu nhìn.

Khi bất ngờ nhìn thấy đôi mắt sáng quắc nhưng lại âm trầm kia.

Tôi đã nghe thấy tiếng vụn vỡ trong lòng mình.

“Lí Tư Mộ, sao cậu lại làm vậy? Kêu bọn họ giải tán hết đi. Trong lòng Khương Bạch này chỉ có mỗi Tề Triệt thôi!”

Khoảnh khắc đó, khao khát được sống của tôi bỗng trở nên mãnh liệt.

Chỉ vào Lí Tư Mộ đang trợn mắt há hốc mồm không hiểu chuyện gì xảy ra.

Sau đó lại nhanh chân chạy đến chỗ Tề Triệt ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.

“Mấy người đó không phải do tôi chọn đâu.”

Cảm giác chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi.

Tôi vừa kể vừa diễn tả lại chuyện mấy nhân viên nam của quán một cách lưu loát.

Sau khi nói hết mọi chuyện tôi lén liếc mắt nhìn Tề Triệt một cái.

Còn chưa nhìn thấy được, chẳng biết chiếc áo khoác từ đâu bay đến trước mặt.

Ừm, mùi hương quen thuộc.

Tôi cẩn thận gỡ chiếc áo khoác xuống khỏi đầu.

Chột dạ nhìn về phía Tề Triệt.

Cậu ấy chẳng nói một chữ nào, trực tiếp dẫn người rời đi.

Rồi xong thật rồi…

Tôi rên một tiếng trong lòng.

Lí Tư Mộ nói: “Cậu đúng là chẳng trông chờ gì được! Đã chia tay rồi cậu còn sợ cái gì?”

Tôi làu bàu không nói rõ thành tiếng.

Tôi không có tâm trạng, lâu lâu sẽ ngó sang chỗ đám Tề Triệt xem thử.

“Nhìn xem cậu cũng được đến đấy thôi.”

Lí Tư Mộ đưa tay vẫy nhân viên.

“Đem rượu đến bàn kia nói là tôi mời, chọn loại đắt nhất ấy.”

“Cậu có cần làm quá thế không?”

Lí Tư Mộ trừng mắt liếc tôi một cái, giọng tôi theo đó nhỏ dần.

Thời gian trôi qua chưa đầy một tiếng.

Tôi thấy Tề Triệt từ trong phòng bao đi ra.

Tôi nhanh chân đi theo.

Tề Triệt đi đến chỗ hành lang lầu hai, chỗ này có vẻ yên tĩnh hơn nhiều so với bên trong.

“Cái đó… Tề Triệt, cậu có bị sao không?”

Tôi cẩn thận hỏi dò.

Tề Triệt không say, hơn nữa đoán chừng còn rất tỉnh táo.

Đôi mắt đen láy u ám.

“Cậu lại đến đây làm gì?”

“…”

“Mấy người cậu chọn đâu? Không đi cùng bọn họ sao?”

“…”

“Cậu cháy thật đấy.”

Tôi: “…”

Sao trước đây tôi không phát hiện Tề Triệt là người dễ hờn dỗi thế này nhỉ.

“Cậu thì không như thế à?”

Tôi thầm thì.

Tề Triệt cười nhạo một tiếng.

Ánh mắt dừng trên người tôi.

Nên nói như thế nào nhỉ?

Ánh mắt hệt như thú dữ đang ngủ đông.

Vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ.

Ờm…

Tề Triệt uống rượu vào thì không còn dịu dàng nữa.

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm: “Cậu thích người hoang dã, phóng khoáng ư?”

“Không thích, nhưng tôi thích cậu.”

Tôi lại có thể trả lời một cách chân thật như vậy.

Câu trả lời này, chính tôi cũng tự cảm thấy hài lòng.

Tề Triệt có hơi sửng sốt, tầm mắt của cậu ấy di chuyển từ trên xuống dưới nhìn tôi.

“Miệng cậu bôi mật à? Nói chuyện ngọt ngào như vậy!”

“Không có, tớ vừa uống cocktail. Cậu có muốn nếm thử chút không?”

Tôi tiến sát đến trước mặt Tề Triệt.

Tầm mắt cậu ấy bị ép phải nhìn thẳng tôi.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần của tôi, Tề Triệt bất ngờ… đưa một ngón tay lên.

Cậu ấy dí vào trán tôi đẩy ra sau.

“Không phải cậu nói chúng ta chia tay rồi à? Bây giờ đang làm gì đấy? Đang theo đuổi tôi?”

“Đó là mấy lời tôi nói lúc giận thôi. Tôi thật sự thích cậu.”

Tề Triệt: “Thật? Cậu làm sao để chứng minh đây?”

“Tôi hôn cậu để chứng minh nha.”

Tề Triệt: “…”

Tề Triệt tức đến bật cười: “Sao cậu lại thích sàm sỡ người khác vậy hả?”

“Ơ, người khác tôi có thèm đâu. Cậu có thích tôi như thế với cậu không?”

Tôi bĩu môi.

Xoay người muốn đi thì bị Tề Triệt giữ chặt.

“Ai bảo tôi không thích?”

Cậu ấy nâng cằm tôi lên, cúi đầu.

Bọn tôi hôn nhau ở hành lang tối tăm yên tĩnh.

“Há miệng ra.”

Cậu ấy ra lệnh.

Lúc này vị rượu tràn ngập khắp khoang miệng tôi.

Tôi bất ngờ phản ứng lại.

Mẹ nó, Tề Triệt ăn gian vãi.

Trước đây còn giả vờ ngây thơ, lúc hôn môi cũng chỉ chạm nhẹ môi tôi một chút.

Tôi còn tưởng cậu ấy ngượng ngùng xấu hổ cơ.

Bây giờ xem ra mắt tôi đúng là có vấn đề rồi.

Sự thật là, cậu ấy vừa hoang dã, vừa yêu nghiệt.

“Khương Bạch, cậu tập trung tí đi.”

Tề Triệt không hài lòng vì tôi xuất thần, cậu ấy hơi dùng sức cắn tôi một cái.

Tôi bị đau nên ré lên: “Ưm…”

Chương 15

Tầm mười phút sau.

Tôi quay về chỗ của mình và Lí Tư Mộ.

“Nhanh vậy đã xong rồi á?”

Tôi: “…”

Không được, phải kiềm chế.

Tôi thường hay học ké lớp của Tề Triệt.

Cậu ấy vẫn mặc đồ theo phong cách sạch sẽ thoải mái như trước.

Liếc mắt nhìn một cái sẽ thấy thật bắt mắt, thật sự vô hại với cả người lẫn vật.

Tôi đột nhiên ngẩn người, cứ luôn cảm thấy Tề Triệt ngày đó ở quán bar với người trước mặt không phải là một.

Chàng trai này không phải có hai nhân cách đó chứ? Tôi nheo mắt nhìn Tề Triệt chằm chằm.

Mặt tôi càng lúc càng kề sát.

Tề Triệt đang chép bài bỗng dùng mu bàn tay chặn trước mặt tôi.

“Khương Bạch, đang đi học đó, cậu rụt rè chút được không?”

Tôi sững người.

Lập tức có phản ứng lại.

Không phải, thanh niên xấu xa này đang nghĩ gì chẳng biết?

“Tề Triệt…”

Tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu ấy.

Vừa lên tiếng giáo viên đang giảng bài trên bục cũng quay xuống nhìn tôi.

“Bạn nữ ngồi bên cạnh em học sinh nam mặc áo trắng.”

Tề Triệt là người mặc áo trắng.

Bạn nữ ngồi cạnh cậu ấy… tôi á?!

Tôi ngơ ngác nhìn giáo viên.

Giáo viên mỉm cười bình dị ôn hòa, dễ gần.

“Đúng rồi, em đó, trả lời cho tôi một câu hỏi.”

Câu hỏi gì cơ chứ?

Tôi chỉ tới ngồi ké lớp thôi mà.

Tôi chậm rãi đứng dậy.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía tôi.

Tôi có hơi xấu hổ.

Nhìn Tề Triệt ngồi bên cạnh tôi đột nhiên váng đầu.

“Chuyện này… báo cáo giáo viên, em muốn đề nghị cho người nhà thay em trả lời.”

Khắp phòng học vang lên tiếng cười náo nhiệt.

Trong ánh mắt của giáo viên lóe lên tia vui vẻ đợi hóng chuyện.

Tôi kéo kéo ống tay áo của Tề Triệt.

“Tề Triệt…”

Cậu ấy ho khan mấy tiếng rồi cũng đứng lên.

Không biết vì sao mà tai cậu ấy đỏ như sắp rỉ máu đến nơi vậy.

Không dám nhìn lên bục giảng.

Trả lời câu hỏi xong thì nhanh chóng ngồi xuống.

Tôi khen ngợi cậu ấy: “Tề Triệt, cậu giỏi thật đó.”

Tề Triệt lại ho khan.

Bảo tôi ngoan ngoãn không được nói chuyện nữa.

Tôi ừ một tiếng.

Cho đến khi chuông tan học vang lên.

“Tề Triệt, chúng ta cùng đi ăn cơm nha?”

Tôi giúp Tề Triệt dọn đồ, tủm tỉm cười hỏi cậu ấy.

Tề Triệt còn chưa trả lời, giáo viên đang dọn đồ cũng đi đến.

“Tề Triệt.”

“Thầy ạ.”

Tiếng thầy này là tôi gọi.

Trong tiết của người ta không nghiêm túc nghe giảng tôi cũng khó tránh khỏi có hơi chột dạ.

Giáo viên vui vẻ cười, ánh mắt thân thiện nhìn tôi.

“Em là bạn gái của Tề Triệt à?”

“Hả… Dạ vâng ạ.”

Tôi vừa nói xong giáo viên gật đầu.

“Được, hôm nào em ghé nhà thầy ăn cơm nhé.”

“… Sao ạ?”

Tôi hơi ngỡ ngàng, ánh mắt mờ mịt.

Tề Triệt lai ho khan: “Đây là bố tôi.”

Tôi: “…”

Chương 16 

Chỉ là đến học ké thôi, không ngờ lại còn gặp được cả phụ huynh.

Tôi ấp úng không nói nên lời.

Bàn tay đang kéo cổ tay Tề Triệt cũng lặng lẽ thu về.

Tề Triệt liếc mắt nhìn hành động của tôi.

Tôi thật sự đang suy nghĩ, không biết nên mỉm cười đáp lời hay ngại ngùng.

Nhưng chắc chắn nụ cười của tôi khẳng định khó mà nói rõ được là có bao nhiêu mê người.

“Con chào bác trai…”

Thầy ấy mỉm cười gật đầu.

Cuối cùng vẫn là Tề Triệt giúp tôi giải vây.

Trên đường tan học tôi không ngừng vuốt ngực.

“Dọa tôi chết khiếp rồi. Sao cậu không nói trước với tôi một tiếng?”

Tề Triệt: “Sao tôi biết cậu lại không nghiêm túc nghe giảng được?”

Tôi trừng mắt liếc Tề Triệt một cái.

Tề Triệt không dám nói tiếp nữa.

Ngoan ngoãn đi mua cơm cho tôi.

Trong lúc chờ đợi điện thoại tôi bỗng reo lên.

Là Lí Tư Mộ.

“Bé yêu, cuối tuần này đi party không? Nhiều trai đẹp lắm!”

Ánh mắt tôi lập tức sáng lên.

“Thật á? Đi chứ, tớ đi!”

Tôi phấn khích đồng ý, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Tề Triệt bưng cơm đứng đó.

Tôi: “…”

Ánh mắt đen đặc của cậu ấy nhìn tôi.

Dù sao tôi cũng hèn.

“À gì nhỉ… Mộ Mộ, tớ không đi được. Hẹn gặp lại cậu sau nhé.”

Tôi tức giận ngắt máy, nhận lấy phần cơm trên tay Tề Triệt.

“Ăn cơm, ăn cơm thôi.”

“Sao cậu lại không đi?”

Tề Triệt hỏi.

Mẹ ơi! Cậu ấy nghe thấy rồi.

Tôi mỉm cười nịnh nọt: “Không đi không đi. Tôi muốn đến thư viện với cậu.”

“Không sao đâu, cậu cứ đi đi.”

Tề Triệt đáp lại.

Giọng điệu có vẻ khá kì lạ.

Tôi lại càng chột dạ hơn, vùi đầu ăn cơm không dám nói chuyện với cậu ấy nữa.

Một lát sau tôi mới nhận ra.

Không đúng, sao tôi phải chột dạ? Tôi cũng cần có cuộc sống tự do của riêng mình chứ.

Với cả tôi cũng đâu cấm Tề Triệt đến quán bar đọc rap.

Gương mặt đó của cậu ấy, mỗi lần đứng trên sân khấu đều thu được rất nhiều đào hoa.

So với tôi còn quá đáng hơn nhiều.

Tôi hợp tình hợp lý đứng dậy, nghiêm túc nói lý lẽ với Tề Triệt.

Cậu ấy nghe xong đột nhiên nhíu mày.

Chết rồi, chắc không phải là cậu ấy tức giận đâu nhỉ?

Một lát sau, Tề Triệt bất ngờ lên tiếng.

“Nếu theo như cậu nói thì cậu cứ đi thôi.”

Hả? 

Dễ dàng thuyết phục vậy ư?

Tôi nhìn Tề Triệt chằm chằm: “Cậu nói thật á?”

Tề Triệt gật đầu.

“Tề Triệt, cậu tốt quá à!”

Tới cuối tuần tôi đi gặp Lí Tư Mộ.

Cô ấy cứ tấm tắc mãi khi nhìn thấy tôi.

“Ồ, bạn trai cậu cho cậu đi rồi à?”

“Cậu nói gì vậy? Tề Triệt sẽ không ép tôi đâu. Cậu ấy rất tốt với tôi.”

Lý Tư Mộ chậc một tiếng.

Hỏi tôi muốn uống gì.

“Không phải cậu nói có trai đẹp muốn giới thiệu cho tớ làm quen à?”

“Hả? Việc đó…”

Lí Tư Mộ đang nói một nửa lại đột nhiên im bặt.

Biểu cảm là lạ.

“Cậu bị sao thế?”

Tôi có chút khó hiểu.

Cô ấy ra hiệu cho tôi một ánh mắt, bảo tôi nhìn sau lưng.

Tôi vừa xoay đầu.

Đã thấy Tề Triệt đeo balo đứng đó.

Tôi: “…”

Sao cậu ấy lại ở đây?

Tề Triệt liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Tề Triệt, sao cậu lại đến đây? Hôm nay đâu phải ngày đi làm của cậu đâu?”

“Tôi đến tiêu tiền.”

Tôi: “…”

Không biết nói gì nữa, tôi và Lí Tư Mộ liếc mắt nhìn nhau một cái.

Lí Tư Mộ phản ứng nhanh, cười đến nỗi không thấy mắt đâu.

“Cậu muốn uống gì? Vì cậu là bạn trai của Khương Khương nên hôm nay cứ để tôi mời khách.”

“Cậu ấy uống gì tôi uống giống vậy.”

“Cậu ấy vừa gọi một ly Bloody Mary…”

Lời tiếp theo của Lý Tư Mộ bị chặn trong miệng.

“Nói lung tung! Thật sự nói lung tung! Tớ uống nước lọc, cho tôi một ly nước lọc!”

Tôi vừa bịt miệng Lí Tư Mộ đang giãy giụa.

Vừa mỉm cười lấy lòng nhìn Tề Triệt.

Tề Triệt ngoài cười nhưng trong lòng thì khác: “Thật à? Vậy tôi cũng muốn một ly nước lọc.”

Tôi: “…”

Lí Tư Mộ thoát khỏi khống chế của tôi.

Ánh mắt sâu xa liếc nhìn tôi.

Tôi vừa nhìn đã hiểu.

Cậu ấy đang nói: “Hai người có bệnh không vậy?”

Sau đó, cậu ấy thật sự bê hai ly nước lọc lên.

Nhìn thấy tôi và Tề Triệt im lặng ngồi ở hai bên.

Đoán chừng cô ấy cũng nhận ra bầu không khí căng thẳng như nào.

“Khương Khương, cậu tự chơi nhé. Tớ đi phục vụ khách hàng đây.”

Cô ấy nói như vậy.

Nhưng thực tế chính là trèo lên sàn nhảy, trêu chọc mấy anh trai trên đó.

Ánh mắt oán giận của tôi nhìn chằm chằm Lí Tư Mộ đang quẩy nhiệt tình trên kia.

Tiếc là cô ấy chơi quá vui, không thèm quan tâm đ ến tôi.

Ngược lại là Tề Triệt.

Cậu ấy im lặng uống một ngụm nước lọc.

“Nếu cậu muốn đi thì đi đi.”

Đang đùa gì vậy!

Cậu ấy đã theo tôi đến tận quán bar rồi.

Tôi còn dám làm chuyện giống như Lí Tư Mộ nữa ư?

Tôi cười cho qua: “Tôi không đi, chỉ nhìn tí thôi.”

Sau đó tôi không nói gì nữa.

Tề Triệt quét mắt nhìn một cái, sau đó lấy máy tính xách tay từ trong balo ra, đeo kính vào.

Tôi: “Cậu làm gì đấy?”

Tề Triệt: “Tổng kết số liệu thí nghiệm.”

Tôi: “…”

Làm ơn đi!!!! Ai đời lại vào bar tổng kết số liệu thí nghiệm cơ chứ!!!!

Tề Triệt còn nhìn chằm chằm chiếc máy tính trước mặt.

Trái lại là tôi, chẳng có gì làm.

Náo nhiệt đang ở trước mặt mà lại chẳng thể tham gia.

Loại cảm giác chỉ thấy mà không sờ được thật sự rất khó chịu.

Nhưng vấn đề chủ yếu là, lúc nãy có một em trai đi đến làm quen với tôi.

“Chị gái, em có thể mời chị một ly không ạ?”

Đôi mắt đen như mực kia như xuyên thẳng vào tim tôi.

Tôi vui vẻ trong lòng, đang định gật đầu.

Đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.

Vừa quay đầu đã thấy, ánh mắt của Tề Triệt vốn phải chuyên chú làm tổng hợp số liệu thí nghiệm lại đang nhìn tôi chằm chằm.

Giống như chỉ cần tôi dám gật đầu.

Thì ánh mắt kia chắc chắn có thể xuyên thủng tôi.

“Không được, em không phải gu của chị. Xin lỗi em nha.”

Em trai kia buồn bã quay đi.

Tôi vừa đau lòng vừa nuối tiếc.

Tề Triệt bên kia cười lạnh một tiếng: “Cậu có tấm lòng chan hòa bác ái ghê.”

“Tôi chỉ muốn cho em trai đó chút ấm áp thôi mà.”

“Cậu thử lặp lại lần nữa xem?”

Tôi: “…”

Không dám không dám.

Tôi uống một ngụm nước lọc tự an ủi.

Lại có mấy chàng trai đến chào hỏi, tôi vẫn luôn lắc đầu từ chối.

Đến cuối tôi trực tiếp xua tay, bảo bọn họ nhìn về phía Tề Triệt.

“Anh ấy là ai vậy ạ?”

“Người nhà.”

Tôi trả lời.

Người đó hết nhìn tôi lại nhìn Tề Triệt.

“Hai người này não có vấn đề à? Đến bar uống nước lọc cũng thôi đi, còn làm việc nữa.”

Tề Triệt: “…”

Tôi: “…”

Nói Tề Triệt á? Sao tôi nhịn được chứ.

Tôi lập tức đứng lên: “Cậu không biết nói chuyện à? Bạn trai tôi chăm chỉ hiếu học. Là học sinh giỏi thông minh. Đến bar học bài thì sao chứ? Ảnh hưởng đến cậu à?”

Người nọ bị tôi hét có hơi sững sờ.

Sau đó hùng hổ xoay người bỏ đi.

Tôi càng nghĩ lại càng bực.

Thoáng nhìn Tề Triệt.

Lúc này mới phát hiện cậu ấy vậy mà lại đang nhìn tôi.

Đôi mắt đen láy trầm tĩnh kia nhìn tôi chằm chằm, thật sự làm người ta ngại quá đi.

“Cậu nhìn tôi làm gì? Làm số liệu của cậu tiếp đi.”

“Tôi làm xong rồi. Với cả người vừa rồi cũng đã nói gì đâu?”

Tề Triệt hỏi tôi.

“Cậu ta nói ở bar làm việc là bị điên. Tuy cũng đúng, nhưng sao cậu ấy có thể nói chứ? Cậu là bạn trai tôi, muốn nói thì cũng là tôi nói.”

Tề Triệt: “…”

“Vậy tôi có cần cảm ơn cậu không?”

“Không cần đâu. Ai bảo cậu là bạn trai tôi kia chứ.”

Tôi quay đầu, ngồi xuống chỗ của mình lần nữa.

Chương 17

Tề Triệt không bấm máy tính nữa.

Cậu ấy bất chợt bỏ máy tính xuống, kéo tay tôi.

“Đi thôi.”

“Đi đâu cơ?”

“Đưa cậu đi quẩy.”

Tề Triệt kéo tôi đến bên cạnh sân khấu.

“Cậu biết chơi DJ không?”

“Tôi không.”

Tôi thật thà lắc đầu.

“Không sao cả, để tôi dạy cậu.”

Cậu ấy đi đến sau bục sân khấu, sau đó chẳng biết đã nói gì với người đang chơi DJ.

Người đó nhanh chóng nhường chỗ.

Tiếp đến cậu ấy vẫy tôi đến sau bục sân khấu.

“Cậu đã nhớ hết chưa?”

“…”

Ờ hở! Nhanh đến vậy luôn ư?!

Tề Triệt: “…”

“Vậy cậu đi xuống dưới đi, tôi hát cho cậu nghe được không?”

“Được nha được nha.”

Tôi cười tủm tỉm chạy xuống dưới khán đài.

Còn hiểu chuyện bật flash điện thoại lên để tạo bầu không khí cổ vũ cậu ấy.

Ngay khoảnh khắc tôi đang chuẩn bị để rung động.

Trên sân khấu vang lên tiếng nhạc có nhịp điệu dồn dập.

Sau đó là tiếng Tề Triệt hùng hổ b ắn rap.

Tôi: “…”

Đây là hát mà Tề Triệt nói đó hả? Tôi còn chưa kịp phản ứng.

Mọi người trên sàn nhảy đã lập tức sôi nổi lên.

Tất cả mọi người đều đong đưa lắc lư theo tiết tấu của Tề Triệt.

Tôi: “…”

Nhìn thấy một đám người nhún nhảy như phát điên.

Sau đó lại nhìn Tề Triệt trên sân khấu.

Đây là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn thấy một mặt khác của Tề Triệt.

Hóa ra Tề Triệt ngày thường dịu dàng ôn hòa.

Cũng có một khía cạnh đẹp trai, phóng khoáng tự do như vậy.

Cậu ấy là một học sinh giỏi bình tĩnh trong mắt rất nhiều người.

Trong ấn tượng cậu ấy hẳn là phải mặc áo blouse trắng, ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu cả ngày lẫn đêm.

Nếu không cũng phải là hình ảnh cậu ấy đeo chiếc balo to trên vai, sáng sớm vào thư viện đến tối muộn mới về.

Nhưng tôi có cảm nhận Tề Triệt ngay giây phút này.

Mới có sức sống nhất.

Khoảnh khắc đó, tôi đã nhận định như vậy.

Cho dù là Tề Triệt như thế nào đi nữa cũng đủ sức hấp dẫn tôi.

Chương 18: Hoàn

Trên đường về, Tề Triệt nắm tay tôi.

Lòng bàn tay của cậu ấy rất ấm, lâu lâu lại nhìn lén tôi một lát.

“Tề Triệt, nhìn cậu có vẻ đang hồi hộp lắm hả?”

Tôi có chút phiền lòng.

Tề Triệt ho khan mấy tiếng, hỏi tôi: “Cậu có thích nghe tôi đọc rap không?”

Đương nhiên là thích rồi.

Nhưng một lát sau tôi lập tức nhận ra.

Tề Triệt không đơn giản chỉ là hỏi chuyện này.

“Thích chứ, tôi thấy cậu rap rất dễ nghe! Cháy lắm.”

“Thật à?”

Đôi mắt Tề Triệt lập tức sáng lên.

Có chuyện gì đó.

Đúng vậy, một lát sau, Tề Triệt ngượng ngùng gãi đầu.

“Bố mẹ tôi không thích tôi chơi rap cho lắm. Hai người đều là giáo viên, họ thấy chơi rap không phải việc làm đàng hoàng, nên tôi chỉ có thể lén họ chơi rap. Dạo trước không biết tôi bị bố mẹ đánh bao nhiêu lần, lớn lên chút thì dần ổn hơn.”

Tề Triệt kể một cách bình thản.

Nhưng tôi nghe được trong giọng nói của cậu ấy có chút mất mát.

Không được bố mẹ ủng hộ đam mê, tuy bây giờ bản thân đã có thể tự mình làm chủ, nhưng cũng không vui vẻ gì cho cam.

Tôi ngước mắt.

“Trùng hợp thế á? Tôi cũng vậy.”

Tề Triệt có hơi bất ngờ.

Từ bé tôi đã bị bố mẹ quản thúc.

Nói rằng con gái đã phải tập tính dịu dàng, ôn hòa, lễ phép.

Nếu không sẽ không có bé trai nào thích cả.

Lúc đó tôi nghe lời bố mẹ, làm một đứa bé ngoan.

Nhưng ẩn sâu trong tôi là sự nổi loạn, nếu không sau khi thi đậu đại học cũng không quậy một cách điên cuồng như vậy.

Sau này khi gặp Tề Triệt, tôi thích cậu ấy từ ánh nhìn đầu tiên.

Nhìn bộ dạng nhã nhặn của cậu ấy, tôi còn tưởng cậu ấy thích một người dịu dàng, bảo thủ một chút.

Báo hại tôi phải diễn lâu như vậy.

“Tôi cũng vậy. Ngày đầu học quân sự thấy cậu ngất xỉu. Bộ dạng dịu dàng yếu đuối, không ngờ lại…”

Tề Triệt cười chọc tôi.

Tôi có hơi xấu hổ mỉm cười.

Tề Triệt vẫn đi theo sát bên tôi nói.

“Nhưng tôi mong cậu có thể là chính mình, không cần vì tôi mà che giấu giả vờ.”

“Tôi cũng mong cậu như vậy, Tề Triệt. Lúc cậu rap thật sự rất cháy, rất đẹp trai.”

Tề Triệt bị tôi chọc cười, ôm chặt tôi vào lòng.

Năm tư sau khi tốt nghiệp, Tề Triệt chính thức dẫn tôi về nhà gặp bố mẹ cậu ấy.

Tuy lúc ở trường tôi đã từng gặp bố của Tề Triệt rồi.

Nhưng đây là lần đầu tiên nghiêm túc đến nhà thăm hỏi.

Bố mẹ Tề Triệt rất dịu dàng gần gũi.

Bố Tề Triệt đã sớm biết chuyện bọn tôi yêu nhau bốn năm đại học.

Cũng rất ủng hộ chuyện tình của bọn tôi.

Sau đó chúng tôi có kế hoạch đám cưới.

Tôi thầm nghĩ muốn để cho Tề Triệt chút bất ngờ.

Đặc biệt đi tìm giáo viên học một bài rap tỏ tình muốn hôm cưới sẽ rap cho Tề Triệt nghe.

Nhưng tôi không ngờ.

Hôm đám cưới Tề Triệt vậy mà cũng có bất ngờ dành cho tôi.

“Tớ chịu đấy. Cậu nói xem sao chú rể với phù rể lại mặc đồ diễn bài của vũ công nữ vậy chứ? Câu chuyện cười này cũng quá ngọt ngào rồi!!!”

Lí Tư Mộ ôm ngực.

Đi sau Tề Triệt là bốn phù rể.

Nhưng trong mắt tôi, chỉ có mỗi Tề Triệt.

“Có thích không?”

“Thích chứ. Anh có thể nhảy cho em xem cả đời được không?”

“Anh rất sẵn lòng.”

– Hoàn toàn văn –

Nguồn: ldg.com.vn